Nàng nhớ đêm qua hình như đã đặt chiếc khăn lụa ướt ở đây, sao sáng nay lại không tìm thấy?
Tố Cầm vốn cẩn thận nhận ra điều bất thường, bèn hỏi: “Cô nương đang tìm gì vậy ạ?”
“Sáng nay các ngươi vào phòng dọn dẹp có thấy chiếc khăn lụa màu trăng non thêu hoa mai của ta trên sập không?”
Tố Cầm lắc đầu: “Hay cô nương đã đặt ở nơi khác, nhưng vì hôm qua muộn quá nên không nhớ rõ không?”
Tiết Ngọc Đường trầm ngâm. Hôm qua sau khi xoa bóp xong chiếc khăn lụa quả thực rất ướt, vắt một cái là nước chảy ròng ròng nên nàng đã định vứt đi.
Chẳng lẽ đã vứt đi thật rồi?
Nàng thỉnh thoảng cũng hay đãng trí, khó tránh khỏi việc quên mất mình đã làm gì.
Tiết Ngọc Đường dùng ngón tay thon dài day day thái dương: “Có lẽ là vậy.”
Nàng ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã không còn sớm bèn phân phó: “Canh giờ không còn sớm nữa, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đi Tuyên Nghĩa Phường một chuyến.”
Trước khi Tiết Ngọc Đường rời nhà, Mẹ đang lâm bệnh không yên tâm để nàng một mình đến kinh thành đã nắm tay nàng dặn dò rất lâu.
“Thân thể yếu ớt này của ta không chịu nổi đường dài vất vả. Lần này đến kinh thành, hãy thay ta đến một nơi xem sao, coi như hoàn thành một tâm nguyện của ta. Nghe nói ở Tuyên Nghĩa Phường có một cây đậu đỏ hai trăm năm tuổi cầu nhân duyên vô cùng linh nghiệm, nên mỗi tháng vào ngày mồng một đều có rất nhiều người đến dưới gốc cây cầu nguyện.”
Mẹ nàng thở dài, đôi mắt dần trở nên ảm đạm: “Cũng không biết bây giờ cảnh vật ra sao, cái cây đó còn ở đó không, xung quanh có còn náo nhiệt nữa không?”
Từ khi Tiết Ngọc Đường biết chuyện, Mẹ chưa bao giờ nhắc đến kinh thành, bà dường như rất chán ghét nơi phồn hoa đô hội này.
Còn có người đó, hắn… rất chán ghét kinh thành.
Vừa nghĩ đến người đó, thân thể Tiết Ngọc Đường bất giác run lên, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Cô nương?”
Tố Cầm đứng bên cạnh nhận ra điều bất thường, vội đỡ lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, lo lắng hỏi: “Người sao vậy?”
Thoát ra khỏi dòng hồi ức, sắc mặt Tiết Ngọc Đường trắng bệch.
Nàng lắc đầu nói không sao rồi bước ra ngoài. Vừa lúc đó, một nha hoàn cao gầy bước qua ngưỡng cửa vào phòng, bên hông đeo một thanh chủy thủ loé lên ánh sáng lạnh.
“Cô nương định đi đâu vậy?”
Tử Mạch hỏi với vẻ mặt vô cảm. Bước chân của nàng khi đến gần khiến người ta bất giác lạnh gáy. Nàng khuyên nhủ: “Cô nương hôm qua mới phát bệnh, hôm nay vẫn nên ở trong phủ nghỉ ngơi thì hơn.”
Tiết Ngọc Đường tránh đi ánh mắt sắc bén đó, ngón tay thon siết chặt chiếc khăn lụa, cố gắng trấn tĩnh nói: “Hôm nay là mồng một, đúng là ngày Tuyên Nghĩa Phường náo nhiệt nhất. Mẹ ta nhung nhớ cây đậu đỏ trăm năm kia, ta muốn thay bà đi xem. Hơn nữa… nếu huynh trưởng ở đây, huynh ấy chắc chắn cũng sẽ đến Tuyên Nghĩa Phường xem thử.”
Bùi Lăng, huynh trưởng cùng mẹ khác cha của Tiết Ngọc Đường, là tư nhân tòng quân của Ích Châu Mục.
Năm đó Tiết phụ gặp gỡ Bùi thị goá chồng. Bùi thị một mình nuôi đứa nhi tử bốn tuổi là Bùi Lăng. Sau này Tiết phụ cưới Bùi thị về mới có nữ nhi là Tiết Ngọc Đường.
Sau khi phụ thân qua đời, mọi việc trong Tiết gia đều do trưởng huynh Bùi Lăng quyết định. Lần này Tiết Ngọc Đường đến kinh thành, Bùi Lăng đã đặc biệt cử võ tì Tử Mạch đi theo hộ tống và chăm sóc.
Khi Tiết Ngọc Đường nhắc đến Bùi Lăng, Tử Mạch hơi chần chừ, quả nhiên có ý nhượng bộ.
Nàng cười nhạt, nói lời xin lỗi: “Cô nương cũng biết, chủ tử đối xử với cô nương rất tốt, tình cảm huynh muội sâu đậm. Bệnh của người một ngày chưa khỏi, chủ tử liền lo lắng một ngày. Trên đường người đông phức tạp, không an toàn, vậy để nô tỳ đi cùng người.”
Nói rồi, nàng tiến đến đỡ nàng đi ra ngoài.
Bàn tay đó tuy không dùng nhiều sức, nhưng Tiết Ngọc Đường vẫn thấy trong lòng run lên. Nàng không kìm được mà gạt tay nàng ta ra, phân phó: “Bên ngoài hình như sắp nổi gió, ngươi quay về lấy một chiếc áo choàng đi.”
“Vâng, thưa cô nương.”
Nụ cười trên mặt Tử Mạch rất nhạt, giọng nói lạnh như băng không một chút hơi ấm.
Tố Cầm quay lại, lườm nguýt bóng lưng Tử Mạch nhưng cũng chẳng làm gì được nàng. Lão gia đã qua đời, giờ đây đại công tử là người làm chủ. Tuy ngài ấy không hà khắc với cô nương, nhưng từng chuyện một đều là đẩy cô nương vào hố lửa.
Cô nương đã vất vả lắm mới lấy cớ chữa bệnh để thoát khỏi nhà, vậy mà đại công tử còn phái tâm phúc đi theo giám sát.
…
Hôm nay là mồng một, trên đường xe ngựa như nước chảy. Xe ngựa còn chưa tiến vào Tuyên Nghĩa Phường đã nghe thấy tiếng huyên náo ồn ào.
Tiết Ngọc Đường bước xuống xe, đầu đội nón có rèm che, tấm lụa mỏng rủ xuống tận gối phác họa nên dáng người mảnh mai yểu điệu. Tà váy lụa khẽ đung đưa theo mỗi bước chân tựa như một đóa sen đang nở rộ trong gió.