Chương 18

Chương 18
Trước Sau
“Hầy, nữ nhân chua ngoa này ở đâu ra vậy?!”

“Nàng cũng biết là đắc tội người khác cơ đấy!”

Tạ Tranh khoanh tay trước ngực, hàng mày anh tuấn khẽ nhướng lên. Hắn vốn vẫn luôn giữ im lặng nhìn theo bóng lưng áo xanh biếc xa dần, khẽ nói: “Thú vị thật.”

Tạ Tranh thu hồi tầm mắt, lại trông thấy Cố Như Chương đang đứng dưới gốc liễu bên cầu.

Thật lạ, hắn ta thế mà cũng đang nhìn cô nương ấy.

Gió lướt qua cành liễu, hương hoa thoang thoảng.

Tiết Ngọc Đường không để tâm đến những lời bàn tán sau lưng. Khi rời đi, nàng thấy Cố Như Chương đã đứng dưới gốc liễu tự lúc nào. Nàng hơi sững người, bụng bảo dạ chắc hẳn hắn đã nghe thấy hết mọi chuyện.

Cố Như Chương bước về phía nàng, Tiết Ngọc Đường cũng tiến lại gần. Dáng đi nàng uyển chuyển, tà váy lướt trên những cánh hoa đào rơi trên mặt đất. “Chuyện đã xử lý xong rồi sao?”

Cố Như Chương gật đầu, đường nét trên gương mặt cương nghị, sắc lẹm. Tố Cầm biết ý liền lặng lẽ rời đi.

Hương đàn hương thanh khiết thoảng trong không khí. Hắn vốn ít lời, quanh thân lại toát ra khí chất lạnh lùng, trầm mặc. Tiết Ngọc Đường biết hắn đã nghe thấy những lời khó nghe kia nên tâm trạng không tốt. Kể từ khi về kinh thành, hắn đã phải chịu không biết bao nhiêu lời gièm pha.

Trong lòng Tiết Ngọc Đường ngổn ngang trăm mối, nàng hỏi: “Ta nghe họ nói, ngươi và Thái tử nảy sinh tranh chấp, là vì chuyện gì vậy? Có sao không?”

Cố Như Chương dừng bước. Nàng chỉ cao đến vai hắn, nên chỉ cần cúi mắt là có thể thấy được vẻ lo lắng trong mắt nàng. Đôi môi đang mím chặt của hắn khẽ nhếch lên.

“Cười cái gì chứ?” Tiết Ngọc Đường cau mày, lườm hắn một cái.

Cố Như Chương không nói gì, chỉ thu lại nụ cười đáp: “Ta và Thái tử tranh luận trên điện về việc tấn công Đột Quyết. Thái tử chủ chiến, nhưng hiện tại chưa phải thời cơ, không thể hành động liều lĩnh.”

“Họ chỉ biết ta và Thái tử tranh cãi trước điện, chứ không biết cơn giận của ngài ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hôm qua, bệ hạ đã cho gọi cả ta và Thái tử cùng đi săn bắn.”

Lòng lo lắng của Tiết Ngọc Đường lắng xuống. Bệ hạ làm vậy là để hòa giải sao? Nghe qua lời này, bệ hạ hẳn là một vị minh quân độ lượng, nhân từ.

Tiết Ngọc Đường mím môi, nội tâm giằng xé. Sau một hồi im lặng, nàng nhìn hắn, cất lời: “A Chương, cha ta…”

Nàng định nói lại thôi, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Không được.

Những lời của đám công tử thế gia vừa rồi nàng vẫn còn nghe rõ. Ở kinh thành này có quá nhiều kẻ gây khó dễ cho hắn, tuyệt đối không thể để hắn vì chuyện này mà mạo hiểm, ảnh hưởng đến tiền đồ.

Tiết Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, mắt hơi hoe đỏ gắng gượng nở một nụ cười, nói lảng sang chuyện khác: “Cha ta nói, vào tết Thượng Tị nên bẻ một cành liễu.”

Nàng đi đến bờ sông vươn tay bẻ một nhánh liễu non rồi cầm cành liễu ngồi xuống, chấm nhẹ vào dòng nước trong vắt, sau đó đứng dậy phẩy nhẹ lên vai hắn. “Phẩy đi những điều xui xẻo.”

“Lúc đến đây ta thấy ven đường có người kể chuyện, chúng ta đi nghe một chút đi.”

Tiết Ngọc Đường cầm cành liễu xoay người đi, nào ngờ lại giẫm phải đám rêu xanh bên bờ sông, chân đột nhiên trượt ngã ngửa ra sau. Nàng sợ đến trắng bệch cả mặt. Bỗng một lực mạnh mẽ kéo giật lấy eo nàng ôm gọn vào lòng.

“Cẩn thận.”

Giọng nói trầm ấm của hắn lướt qua vành tai, bàn tay to giữ chặt eo nàng. Tiết Ngọc Đường ngước mắt, bắt gặp đôi mắt phượng đen thẳm, sâu hút của hắn.

Không biết tại sao, nàng cảm thấy ánh mắt này có chút gì đó khác thường, rõ ràng mang theo vài phần xâm chiếm.

Mi mắt Tiết Ngọc Đường khẽ run, một nỗi sợ hãi vô cớ dâng lên.

Nào ngờ nàng càng sợ hãi, Cố Như Chương lại càng muốn siết chặt lấy. Những ngón tay dài dần thu lại nắm chắc vòng eo nhỏ trong tay, đau đến mức nữ tử trong lòng hắn phải cau mày khẽ rên, bàn tay mềm mại đặt lên mu bàn tay hắn.

Cố Như Chương không những không buông mà còn siết chặt eo nàng hơn. Hơi thở nóng rực của hắn phả vào mái tóc đen của nàng. “Bờ sông rêu trơn, phải đứng cho vững.”

Tiết Ngọc Đường được hắn đỡ lên bờ, tay hắn cũng buông ra, nhưng hơi ấm nóng bỏng nơi eo vẫn còn lưu lại.

Cố Như Chương lấy cành liễu từ tay nàng, ngẩng đầu nhìn đám đông tấp nập ở phía xa. “Thử đoán xem hôm nay họ kể tuồng gì?”

Tiết Ngọc Đường quay người nhìn lại, quán kể chuyện đã bị vây kín ba trong ba ngoài.



“Cát vàng mịt trời, khói lửa cuồn cuộn từ tám trăm dặm, phản quân dẫn kỵ binh bao vây hắn. Viện binh chưa tới, địch đông ta ít, đơn độc chiến đấu gần như không có phần thắng. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Đại tướng quân vung cây Phương Thiên Họa Kích, kẻ cản đường đều máu chảy thành sông. Hắnmột người một ngựa phá tan vòng vây, cùng thủ lĩnh phản quân giao tranh một trận trời đất tối sầm, cuối cùng tự tay chém đầu tướng soái quân giặc, liên tiếp chiếm lại hai tòa thành trì!”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)