Chương 25

Chương 25
Trước Sau
Vẻ nghi hoặc trong mắt Khương Nhu không giảm. Nếu thực sự có vị thuốc cần hái, dù là rừng sâu núi thẳm hay núi tuyết giá lạnh, nàng cũng phải đi một chuyến.

“Một tháng trước có một cô nương bị hại trong núi, tim gan đều bị sài lang hổ báo ăn mất!”

Ôn Kim Vân tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng đủ rùng mình, máu me đầm đìa, khiếp đảm vô cùng.

Khương Nhu sững người. Mớ suy nghĩ hỗn loạn dần được xâu chuỗi lại bởi ca bệnh hôm nay. Giữa sự kinh ngạc và im lặng, một ý niệm hoang đường dần trở nên rõ ràng.

“A Hỉ mất tích vào ngày nào?” Khương Nhu hỏi.

Ôn Kim Vân nghĩ nghĩ: “Tết Thượng Nguyên!”

Hơi thở của Khương Nhu như ngưng lại: “Còn cô nương bị hại trong núi thì sao?”

Ôn Kim Vân nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhớ ra: “Nghe nói là vào ngày rằm, mười sáu tháng trước.”

Khương Nhu kinh hãi, dược liệu trong tay rơi xuống đất. Lẽ nào thật sự là hắn?!



Nước bắn lên mu bàn tay, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của một nam nhân kéo Tiết Ngọc Đường về với thực tại.

“Nghĩ gì vậy?”

Cố Như Chương không biết đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, hắn cúi xuống nhìn mồi câu trong tay nàng rồi cầm lấy.

Hắn vê một nắm mồi, rắc xuống lu nước. Lũ cá vàng lập tức tụ lại thành đàn tranh nhau đớp mồi khiến mặt nước gợn lên từng vòng sóng.

“Hôm nay đến Tế Thế Đường thế nào rồi?” Cố Như Chương hỏi.

Tiết Ngọc Đường không ngờ hắn lại chủ động hỏi, cảm giác như thấy được một tia sáng giữa màn sương mù mịt.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười: “Trị được! Khương thần y sẽ châm cứu cho ta năm ngày một lần, e là ta phải làm phiền ngươi thêm mấy tháng nữa.”

“Không sao.”

Vẻ mặt Cố Như Chương vẫn thản nhiên. Hắn cúi đầu rắc thêm mồi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra.

Nhìn lũ cá vàng trồi lên mặt nước đớp mồi, Cố Như Chương hờ hững rắc thức ăn, giọng nói nhàn nhạt: “Chỉ châm cứu là có thể chữa khỏi, vậy những đại phu mấy năm qua quả thực toàn là lang băm.”

“Không phải.” Tiết Ngọc Đường phản bác.

“Không phải sao?” Cố Như Chương nghiêng đầu.

Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời, rọi lên dáng người thanh tú của hắn. “Vậy là thế nào? Lẽ nào đơn thuốc của Khương Nhu có thảo dược quý hiếm nào sao?”

Giọng nói hắn lạnh nhạt thản nhiên, khiến Tiết Ngọc Đường sững người tại chỗ, thậm chí có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy không gì có thể qua mắt được hắn.

Tiết Ngọc Đường im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi: “A Chương, ngươi có từng nghe nói về Cửu Biện Tuyết Liên mọc trên vách núi tuyết chưa?”

Cố Như Chương khẽ nhướng đuôi mắt nhìn nàng không nói, lòng bàn tay vẫn vê nắm mồi câu.

Tiết Ngọc Đường biết ngay hắn chưa từng nghe qua, bèn nói: “Cửu Biện Tuyết Liên mọc ở vùng cực hàn, trăm năm mới nở một lần, vô cùng khó tìm.”

Lời vừa dứt, giọng nói trầm ấm của hắn đã lướt qua tai nàng: “Nếu có thể chữa khỏi bệnh tận gốc, ta sẽ lập tức cho người đi tìm.”

Tiết Ngọc Đường ngẩn người, kinh ngạc nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi của Cố Như Chương chỉ toàn là hình bóng thu nhỏ của nàng.

“Dù phải đi hết vạn dặm băng giá, có gì phải sợ?”

“Lấy một đóa tuyết liên đổi lấy sự bình an cho tỷ, cũng đáng.”

Hắn nói rành rọt từng chữ như một lời hứa hẹn trang trọng khiến tim Tiết Ngọc Đường như ngừng đập một thoáng.

Tà dương chiếu rọi, ánh chiều rực rỡ, nam nhân lặng lẽ nhìn nàng. Tiết Ngọc Đường dường như thấy được một tia nhiệt thành không hề che giấu trong đôi mắt phượng đen như mực ấy, khác hẳn với sự quan tâm trước đây.

Nàng nín thở, bất giác lùi lại nửa bước để kéo dãn khoảng cách gần kề. Nam nhân khẽ nhíu mày, khóe miệng hơi trễ xuống.

Trong thoáng chốc không biết nên nói gì, Tiết Ngọc Đường vội vàng bỏ chạy, tay đưa lên ôm lấy lồng ngực đang đập loạn.

Ánh mắt Cố Như Chương dõi theo bóng dáng xa dần của nàng, cằm hơi nâng lên, khóe môi từ từ cong lên, đáy mắt ánh lên sự chiếm hữu.

Có những tình cảm quen thuộc đã đến lúc phải thay đổi rồi.

Thanh mai trúc mã, một đoạn giai duyên.

Cố Như Chương liếc mắt về phía Tố Cầm đang đứng ở xa, ra hiệu cho nàng đi theo.



Tiết Ngọc Đường trở lại phòng, uống một ly nước ấm mới dần đè nén được cơn hoảng loạn trong lòng.

Ánh mắt của hắn thật kỳ lạ, nóng rực, từng chút một ép sát.

Tiếng bước chân vang lên, Tố Cầm đi đến bên cạnh nàng, sắc mặt có chút không tốt: “Tiểu thư, người gác cổng vừa đưa tới một bức thư, là của đại công tử.”

Cả người Tiết Ngọc Đường căng cứng, do dự hồi lâu mới nhận lấy lá thư.

Nàng vừa kháng cự lại vừa sợ hãi, trước khi mở thư đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thế nhưng sau khi xem xong, bàn tay run rẩy của nàng úp lá thư xuống bàn.

Bùi Lăng đã tìm cho nàng một mối hôn sự khác, đợi nàng trở về sẽ thương nghị hôn kỳ.

Sống mũi Tiết Ngọc Đường cay xè, tức khắc cảm thấy đất trời như sụp đổ. Nàng vô lực ngồi xuống nắm chặt vạt áo, gục bên mép giường sập, đôi mắt dần hoe đỏ, nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)