Chương 20

Chương 20
Trước Sau
Tiết Ngọc Đường nắm chặt hai tay, ngước mắt nhìn hắn. “Liễu Báo, hôn sự đã hủy rồi. Dù ngươi có đưa sính lễ trăm lần, ta cũng sẽ không gả cho ngươi.”

Liễu Báo tức giận, người hắn nghiêng về phía trước, gương mặt dữ tợn căm hận kề sát mặt Tiết Ngọc Đường. Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tức khắc cảm thấy hắn sắp ra tay đánh người liền lùi lại liên tục cho đến khi lưng chạm vào gốc liễu, tim đập loạn xạ.

“Tiểu Đường Nhi, lẽ nào muội dám cãi lại thánh chỉ?”

Câu nói nhẹ bẫng của Liễu Báo khiến sắc mặt Tiết Ngọc Đường trắng bệch, sống lưng lạnh toát.

Hắn âm trầm cười.

“Muội có biết cô cô của ta là ai không? Là Liễu Tiệp dư đang rất được thánh thượng sủng ái đấy! Sinh nhật cô cô sắp đến rồi, người xưa nay rất thương đứa cháu trai này. Muội nói xem, sau khi biết chuyện, liệu người có cầu xin bệ hạ ban hôn không?”

“Chúng ta sinh ra đã định sẵn là phu thê.” Liễu Báo chạm vào khuyên tai của Tiết Ngọc Đường, những hạt châu khẽ rung lên khiến nàng giật mình. “Cứ chờ ta cưới muội về dinh đi.”

Liễu Báo lần này vào kinh là để mừng thọ cô cô, không ngờ lại tình cờ gặp được Tiết Ngọc Đường.

Mỹ nhân kiều diễm, mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng đều khiến lòng hắn ngứa ngáy. Thiếu nữ tuyệt vời như vậy vốn dĩ phải thuộc về hắn.

Tất cả là tại lần hủy hôn đó!

Lần này, hắn nhất định phải có được nàng.

Liễu Báo mang vẻ mặt đắc chí, cười khẩy một tiếng rồi ngẩng đầu đắc ý rời đi.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Tiết Ngọc Đường. Nàng bỗng cảm giác như có một tấm lưới vô hình chụp xuống đầu, đè nặng đến mức nàng không thở nổi. Hai tay nàng run rẩy, đầu ngón tay lạnh ngắt.

Dần dần, khi nàng vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi, ngực lại bắt đầu âm ỉ căng tức.

Tiết Ngọc Đường nhận ra bệnh cũ lại tái phát. Nàng vội dùng quạt tròn che đi ngực áo, bất chấp đôi chân đã hơi mềm nhũn vội vã quay lại đường cũ, tìm kiếm chiếc xe ngựa đang đỗ.



Người gặp chuyện vui tinh thần phơi phới. Liễu Báo ngân nga một khúc hát, tính toán ngày mai hoặc ngày kia sẽ vào cung yết kiến Liễu Tiệp dư, nhắc đến hôn sự với Tiết Ngọc Đường.

Tiết Ngọc Đường cũng chẳng phải tiểu thư nhà cao cửa rộng gì, người cha quá cố của nàng chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé.

Hôn sự này, chắc chắn sẽ thành!

Bên bờ sông nhiều cây cối, bóng cây xanh um tùm. Một nam nhân với vẻ mặt âm u đáng sợ đột nhiên chặn đường hắn. Liễu Báo thoáng chốc có chút hoảng sợ.

Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Như Chương lướt qua bàn tay vừa chạm vào Tiết Ngọc Đường của Liễu Báo. Hắn đột ngột vươn tay, bóp chặt lấy cổ Liễu Báo rồi nhấc bổng gã lên.

Những ngón tay thon dài siết chặt, mặt Liễu Báo đỏ bừng không kêu thành tiếng. Đôi chân lơ lửng không ngừng giãy giụa, chỉ cách mặt đất một đốt ngón tay nhưng hắn không tài nào chạm tới được.

Cố Như Chương nheo mắt, hiện rõ vẻ lạnh bạc. Gương mặt phẫn nộ của hắn toát ra một cảm giác áp bức đầy sát khí.

Gió xuân thổi tới làm lay động những cành liễu rũ, gió sông lạnh buốt, gợn sóng lăn tăn.

Tạ Tranh khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Cố Như Chương lôi gã nam nhân kia đi. Mái tóc đuôi ngựa buộc cao của hắn khẽ đung đưa. Thật không ngờ lại có ngày hắn được thấy Cố Như Chương nổi giận vì hồng nhan.

“Thú vị thật.”

Tạ Tranh cảm thấy hứng thú, càng thêm tò mò về cô nương kia.



Tiết Ngọc Đường tay vẫn cầm quạt tròn che trước ngực, tìm thấy xe ngựa bên cầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Tố Cầm đón nàng, thấy sắc mặt nàng bất thường liền lo lắng hỏi: “Cô nương, sao sắc mặt người lại kém vậy?”

“Mau về phủ.”

Tiết Ngọc Đường không đợi Tố Cầm đến đỡ đã tự mình dẫm lên ghế đẩu bước vào thùng xe.

Bên trong xe ngựa, Tiết Ngọc Đường buông quạt tròn, kéo kín rèm cửa sổ. Đoạn đường vừa rồi đi hơi nóng, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Theo từng nhịp thở, lồng ngực nàng phập phồng, nhưng cảm giác căng tức ở ngực càng thêm đau đớn, dải lụa buộc ngực siết chặt đến khó chịu.

Bàn tay mềm mại đặt lên đai lưng thêu hoa, Tiết Ngọc Đường do dự không biết có nên nới lỏng dải lụa buộc ngực hay không.

Nó siết chặt như vậy, e là chưa về đến phủ đã ướt đẫm.

Những ngón tay thon dài vươn ra chạm vào dải lụa. Ngay lúc Tiết Ngọc Đường định tháo thắt lưng thì những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đột nhiên vén rèm xe lên.

Tiết Ngọc Đường như con chim sợ cành cong, hoảng hốt ngẩng đầu, bắt gặp ngay đôi mắt đen thẳm của Cố Như Chương.

Tiết Ngọc Đường không ngờ Cố Như Chương lại đột ngột xuất hiện. Ánh mắt hắn nhìn nàng, dường như có thể nhìn thấu tâm tư, thấu rõ vẻ bối rối mà nàng đang cố gắng che đậy.

Tiết Ngọc Đường đành phải thu tay đang mân mê dải lụa về, luống cuống lấy quạt tròn che trước ngực: “Ta đi một lúc, thấy hơi nóng.”

Đôi chân thon dài của nam nhân hơi tách ra, ngồi xuống đối diện nàng, khiến thùng xe vốn không rộng càng thêm chật chội.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)