Tiết Ngọc Đường dừng bước, giơ tay vén tấm lụa mỏng trên nón lên. Tầm mắt mông lung bỗng trở nên rõ ràng. Nàng thấy các cô nương đi thành từng tốp ba tốp năm, rủ nhau đến dưới gốc cây đậu đỏ, cũng có vài thiếu niên lang quân đang đi dạo quanh đó.
Tán cây đậu đỏ xòe rộng như một chiếc ô lớn. Trên những cành cây treo đầy thẻ cầu phúc và những dải lụa đỏ phấp phới. Sắc đỏ tươi thắm ẩn hiện giữa tán lá xanh, tựa như đang rót vào cho cây cổ thụ trăm năm một nguồn sức sống mãnh liệt.
Phía sau gốc cây có một nam nhân trung niên dáng vẻ nho nhã. Ông ta ngẩng đầu nhìn những tấm thẻ cầu phúc trên cây, dường như đang nhớ lại chuyện cũ, dáng vẻ toát lên một nỗi cô đơn.
Nam nhân trung niên chợt thấy Tiết Ngọc Đường, ông kinh ngạc sững người rồi không thể tin được mà bước về phía nàng. Nhưng đi được vài bước, ông ta lại đột ngột dừng lại, vẻ mặt có vài phần kỳ quái rồi lắc đầu, lẩm bẩm tự nói điều gì đó rồi rời đi. Người hầu của ông ta vội đi theo sát phía sau.
Thật kỳ lạ.
Tiết Ngọc Đường mới đến, còn rất lạ lẫm với kinh thành phồn hoa, càng không thể quen biết nam nhân này. Nàng không hiểu vì sao ông ta lại đến gần rồi rời đi như vậy.
Gió bắc thổi tới lá cây xào xạc lay động, những dải lụa đỏ rủ xuống tung bay. Tấm lụa mỏng trên nón che đi thân hình gầy yếu, dường như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.
Tố Cầm đề nghị: “Cô nương, trên cây đậu đỏ treo đầy thẻ cầu phúc và lụa đỏ, hay ta cũng đi cầu một tấm nhân duyên nhé.”
Các cô nương đến đây cầu phúc, cầu nhân duyên nối liền không dứt, xem ra đúng như lời Mẹ nói, nơi này vô cùng linh nghiệm.
Tiết Ngọc Đường mím môi, do dự một lúc rồi cũng bước chân về phía bàn dài bằng gỗ đàn đặt những tấm thẻ cầu phúc.
Bên cạnh bàn, một ni cô trông có vẻ đức cao vọng trọng đang hiền từ phát thẻ cầu phúc và lụa đỏ cho mọi người.
Ni cô đưa một tấm thẻ cầu phúc còn trống cho Tiết Ngọc Đường, nói: “Nữ thí chủ, ngoài tên họ còn cần viết cả sinh thần bát tự thì mới linh nghiệm. Bần ni cũng sẽ giúp thí chủ tụng kinh cầu nguyện.”
Tiết Ngọc Đường hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến tục lệ này. Một thoáng nghi ngờ lướt qua, nàng nhận lấy tấm thẻ, nói: “Đa tạ sư thái đã nhắc nhở.”
Tiết Ngọc Đường cầm bút hạ chứ, viết xuống sinh thần bát tự của mình, nét chữ nhỏ thanh tú trông rất đẹp mắt.
Nàng lại lấy thêm một tấm thẻ khác giúp Cố Như Chương cầu một tấm.
Nhưng nàng chỉ biết Cố Như Chương sinh vào ngày nào chứ không biết canh giờ cụ thể, nên chỉ viết ngày tháng năm sinh.
Cố Như Chương nhỏ hơn nàng một tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, đúng là tuổi thành gia lập thất.
Nguyện cho hắn sớm ngày tìm được giai nhân, cùng nhau bạc đầu. Hắn không còn là đứa trẻ mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa năm nào nữa. Con đường làm quan sau này của hắn sẽ vô cùng rộng mở, giờ đây chỉ cần một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Nguyện cho hắn sớm ngày thành gia, hạnh phúc mỹ mãn.
Tiết Ngọc Đường khẽ mỉm cười hài lòng. Tố Cầm nhìn quanh, vui vẻ tìm một chỗ đẹp trên cây để treo thẻ: “Cô nương, chỗ kia tốt.”
Tiết Ngọc Đường cầm tấm thẻ đã viết xong lời nguyện trong tay, kiễng chân dưới gốc cây cẩn thận buộc vào cành cây. Sau khi chắc chắn rằng gió sẽ không thổi rơi, nàng mới yên tâm buông tay.
Lực kéo vừa buông, cành cây bật trở lại, tán lá xanh biếc khẽ rung lên phát ra tiếng xào xạc.
Tiết Ngọc Đường chắp tay trước ngực nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng.
Cầu nguyện xong, Tiết Ngọc Đường đi một vòng quanh gốc cây cẩn thận quan sát những điểm đặc biệt của cây đậu đỏ để về nhà vẽ lại.
Không lâu sau, một nam nhân tiến về phía nàng. Tiết Ngọc Đường nín thở cứng đờ tại chỗ. Khi nàng định thần lại và muốn bỏ chạy, nam nhân đã chặn mất đường đi.
“Tiết. Ngọc. Đường.”
Liễu Báo xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, gằn từng tiếng gọi tên nàng, vẻ mặt đáng sợ nhưng giọng điệu lại nhẹ bẫng: “Lâu rồi không gặp, nương tử của ta.”
Đồng tử Tiết Ngọc Đường co rút lại.
Nàng vội buông rèm lụa trên nón xuống che mặt, sợ hãi lùi lại vài bước, giọng nói căng thẳng: “Huynh trưởng của ta đã hủy hôn ước rồi, chúng ta không còn hôn sự. Liễu công tử xin hãy cẩn trọng lời nói.”
Tố Cầm che trước người Tiết Ngọc Đường, chặn nam nhân đang tiến tới: “Liễu công tử, đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, xin công tử đừng gây chuyện giữa đường.”
Liễu Báo như nghe phải một câu chuyện nực cười, hắn liếm lưỡi lên má trong, nói: “Thiên tử? Đó là dượng của ta! Dưới chân thiên tử thì đã sao?”
Liễu Tiệp dư trong cung chính là cô ruột của hắn!
Ánh mắt Liễu Báo lướt qua nha hoàn đang chắn đường nhìn về phía Tiết Ngọc Đường đang đội nón có rèm. Tấm lụa mỏng manh mờ ảo không che hết được vẻ đẹp tựa tiên nữ ngọc ngà, yểu điệu của nàng.