Hơn nữa, mỗi lần bệnh tim phát tác xong, ngực nàng sẽ thấy trướng đau khó chịu, cần phải chườm nóng và xoa bóp mấy lần mới có thể thuyên giảm.
Nàng chưa xuất giá, nhưng lại giống hệt như sản phụ mới sinh, mỗi khi bệnh phát chỉ cần khẽ chạm vào ngực là…
Căn bệnh lạ khó nói này có thể phát tác bất cứ lúc nào, có khi là ban ngày, có khi là ban đêm lúc đang ngủ say, nhưng hễ sau khi bệnh tim qua đi thì nó sẽ kéo đến.
Trời dần tối, màn đêm buông xuống. Ánh nến mờ ảo phác họa bóng dáng thướt tha của nữ tử sau tấm rèm lụa.
Tiết Ngọc Đường ngồi bên mép sập, mái tóc đen xõa dài bên hông. Ngón tay thon của nàng khẽ lần vào dải lụa buộc eo, nhẹ nhàng kéo một cái, cởi chiếc áo ngắn xuống đến khuỷu tay, chỉ để lại chiếc yếm đỏ thêu hoa ôm lấy thân mình, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, mịn màng không tì vết.
Tiết Ngọc Đường cắn môi, chịu đựng cơn đau trướng ở ngực, cởi bỏ chiếc yếm.
Nha hoàn đã được cho lui từ sớm, trong phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước khẽ lay động. Tiết Ngọc Đường vắt chiếc khăn nóng, chườm lên ngực, cảm giác khó chịu lúc này mới dịu đi.
Một tiếng rên rất nhẹ thoát ra từ kẽ môi, nàng đỏ mặt, vội cắn chặt môi, không để âm thanh nào lọt ra ngoài nữa.
Đợi khăn hết nóng, Tiết Ngọc Đường lại đổi một chiếc khăn khác, sau khi chườm nóng là đến xoa bóp để làm dịu đi cảm giác khó chịu.
Mái tóc dài buông xuống khuỷu tay, nàng vén ra sau lưng. Bóng nàng in trên rèm lụa trông uyển chuyển thướt tha, đầy đặn quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn có thể dùng một cánh tay ôm trọn khẽ uốn lượn.
Tiết Ngọc Đường bỗng cảm giác như có một đôi mắt nóng rực từ xa đang nhìn chằm chằm vào mình.
Căn bệnh quái lạ này quá đỗi xấu hổ, ngay cả Tố Cầm thân cận nhất, Tiết Ngọc Đường cũng không hề nói cho biết. Mỗi lần, nàng đều bảo Tố Cầm mang nước ấm vào rồi cho lui. Giờ đây, trong căn phòng yên tĩnh này không hề có người thứ hai.
Tiết Ngọc Đường toàn thân căng thẳng, vội đưa tay che trước ngực, chống người dậy, cảnh giác nhìn quanh.
Cửa sổ đã đóng chặt, trong phòng quả thực chỉ có một mình nàng.
Nàng nhíu mày, chẳng lẽ mấy ngày nay mệt mỏi quá, nên sinh ra ảo giác?
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc hoa văn rỗng, chiếu vào trong phòng. Một bàn tay trắng nõn, thon dài vén tấm rèm lụa lên, Tiết Ngọc Đường ngồi dậy dụi mắt còn đang ngái ngủ. Mái tóc đen dài của nàng buông xuống tận khuỷu tay, vì mới tỉnh nên gương mặt tựa phù dung ửng hồng như phấn đào.
“Giờ nào rồi?”
Tiết Ngọc Đường khẽ day vầng trán hơi choáng váng, giọng nói mới tỉnh ngủ vừa lười biếng vừa mềm mại.
Tố Cầm đáp: “Thưa cô nương, đã là giờ Thìn sáu khắc rồi ạ.”
Tiết Ngọc Đường khẽ nhíu mày, không ngờ đã muộn như vậy. Nàng vén chăn, xỏ giày bước xuống giường: “Chuẩn bị nước rửa mặt chải đầu đi.”
Tố Cầm giúp nàng mặc y phục, dùng một dải lụa gấm quấn quanh, bó lại phần ngực đẫy đà.
Tiết Ngọc Đường hít một hơi thật sâu, ấn tay lên dải lụa trên ngực: “Siết chặt thêm chút nữa.”
Còn chặt hơn nữa sao? Tố Cầm thầm nghĩ mình đã siết đủ chặt rồi, nếu thêm nữa, sợ rằng cô nương sẽ bị siết đến khó thở. Nàng bất giác nhìn từ phía sau, nơi được quấn lụa gấm trông càng thêm đầy đặn. Cứ phải bó buộc hai nơi ấy cả ngày, thật khổ cho cô nương.
Tố Cầm kéo hai đầu dải lụa, siết thêm một chút: “Cô nương, như vậy được chưa ạ?”
Ngực Tiết Ngọc Đường căng lên, nàng thở ra một hơi, cúi mắt nhìn xuống rồi mới hài lòng gật đầu, khẽ hắng giọng một tiếng.
Mặc xong áo váy, Tiết Ngọc Đường đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, cầm lược bí chải tóc.
Trong lúc trang điểm, Tố Cầm thấy quầng thâm dưới mắt và vẻ mệt mỏi trên gương mặt nàng, bèn hỏi: “Cô nương đêm qua không ngủ ngon ạ? Có phải do nệm giường mới đổi không thoải mái không?”
Tiết Ngọc Đường lắc đầu. Đêm qua nàng đã xoa bóp hơn nửa canh giờ, cảm giác căng trướng ở ngực đã dịu đi, nhưng không hiểu sao lại trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh trăng trong vắt chiếu vào rèm lụa, tai nàng chỉ nghe một mảnh tĩnh lặng, giữa đêm dài thỉnh thoảng mới có tiếng gió thổi lá cây xào xạc ngoài sân.
Tiết Ngọc Đường nói: “Có lẽ là do bệnh tim tái phát nên bị mất ngủ. Tối nay chuẩn bị một ít hương an thần giúp ngủ ngon.”
Tố Cầm vâng lời: “Nô tỳ lát nữa sẽ đi mua ngay.”
Đêm qua không được nghỉ ngơi tử tế, dung nhan trong gương rõ ràng tiều tụy đi nhiều. Tiết Ngọc Đường phải dùng thêm một chút son phấn mới che được quầng thâm dưới mắt.
Ánh mắt nàng lướt qua một góc của chiếc sập mỹ nhân trong gương rồi khựng lại.
Trang điểm xong, Tiết Ngọc Đường đứng dậy đi đến bên sập mỹ nhân, nhìn lướt qua một lượt rồi khẽ cau mày.