Tiên sinh kể chuyện đang nói đến đoạn cao trào bỗng vuốt râu, thở dài một hơi. Tay phe phẩy chiếc quạt lông, ông tiếc nuối nói: “Thường nói hồng nhan bạc mệnh, tướng quân khó tránh khỏi sa trường. Vị chiến thần Tạ tướng quân ấy đã tử trận trong cuộc tấn công Đột Quyết năm đó, lấy thân mình hi sinh vì tổ quốc.”
Người nghe lệ đẫm vạt áo. “Năm ấy, Tạ tướng quân đại phá quân Đột Quyết, giành lấy toàn thắng, khiến cho mười năm sau đó Đột Quyết không dám xâm phạm. Chỉ hận trời cao ghen ghét tài năng, anh hùng bạc mệnh.”
Tiết Ngọc Đường ngưng thần. Lẽ nào người đang được kể là Trấn Quốc Đại tướng quân Tạ Hoài Tinh, người đã tử trận hơn hai mươi năm trước?
Trước triều đại này là vương triều Cao thị. Hoàng đế đắm chìm trong tửu sắc, xa hoa phù phiếm, lại nhút nhát ngu dốt.
Khi Đột Quyết xâm phạm biên giới, ông ta không đánh mà chủ hòa, chắp tay dâng tặng mấy tòa thành trì. Sau khi quốc khố trống rỗng thì tăng thuế, bá tánh không chịu nổi gánh nặng, kêu than không ngớt. Đại tướng quân Tiêu Tĩnh khởi nghĩa ở Đồng Quan, dẫn binh tiến đánh Lạc Dương, được bá tánh kính yêu, quần thần ủng hộ. Tháng hai năm sau, ông phá được Lạc Dương, hoàng đế tự thiêu trong tẩm điện, vương triều Cao thị bị diệt vong.
Tiêu Tĩnh xưng đế, đổi quốc hiệu thành Sở Chu, luận công ban thưởng, đối đãi tử tế với các công thần.
Khai Quốc hầu chính là phó tướng của Sở Lệ Đế.
Khai Quốc hầu có một cặp song sinh.
Ca ca Tạ Hoài Tinh thân thể cường tráng, văn võ song toàn, rất có phong thái của cha. Đệ đệ Tạ Hoài Khấu tuy thân thể yếu nhược, nhưng tinh thông kinh sử, văn tài xuất chúng.
Khi mới dựng nước, bên trong có tàn dư của tiền triều quấy phá, bên ngoài có Nam Quốc như hổ rình mồi gây loạn ở biên giới Tây Nam. Tạ Hoài Tinh khi ấy mới mười hai tuổi đã theo cha xuất chinh Tây Nam, đánh lui Nam Quốc. Sau này, ông lại theo Sở Lệ Đế và Thái tử Tiêu Chiêm nam chinh bắc chiến, nhiều lần lập đại công.
Tài năng của ông sớm nở rộ, chưa từng nếm mùi thất bại.
Năm Sở Chu thứ chín, Sở Lệ Đế băng hà, hai nhi tử tranh đoạt ngôi vị. Tạ Hoài Tinh phò trợ Thái tử Tiêu Chiêm chém giết nghịch thần Dực Vương, được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân.
Thế nhưng, đầu xuân năm sau, Tạ Hoài Tinh tự mình xin được xuất chinh bình định Đột Quyết rồi tử trận nơi sa trường, hưởng thọ hai mươi hai tuổi.
“Ngày linh cữu Đại tướng quân được đưa về kinh thành, ta cũng có mặt ở cổng thành, khóc đến không kìm được nước mắt. Lũ man di Đột Quyết đó thật đáng hận! Vị Đại tướng quân kiêu dũng thiện chiến, kiệt ngạo bất khuất của ta!”
Sắc mặt Cố Như Chương sa sầm, cành liễu trong tay gần như bị bẻ gãy. Hắn đột nhiên xoay người rời khỏi quán kể chuyện ồn ào.
Tiết Ngọc Đường nhận ra điều bất thường, nhìn theo bóng lưng hắn rồi vội đuổi theo. “Ngươi đi chậm một chút.”
Hắn thả chậm bước chân. Tiết Ngọc Đường đi bên cạnh, cảm nhận được khí chất quanh người hắn trở nên nặng nề, toả ra hơi lạnh.
Gió xuân thổi bay tà váy lụa, Tiết Ngọc Đường vén lại lọn tóc bị gió thổi rối trước trán. Bỗng nàng thấy một gã nam nhân từ buổi yến tiệc bên sông bước ra. Liễu Báo nở nụ cười nham hiểm đầy ác ý nhìn về phía nàng rồi mấp máy môi, nói không thành tiếng, nhưng nhìn khẩu hình có thể đoán ra hắn đang gọi tên nàng.
“Tiểu Đường Nhi.”
Tiết Ngọc Đường kinh hãi, theo bản năng nấp sau lưng Cố Như Chương. Có hắn ở đây, nàng bỗng cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Cố Như Chương nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của nàng, trông thấy gương mặt đang tiến lại gần, hắn chán ghét cau mày.
“Ta tự hỏi sao muội đột nhiên lại đến kinh thành, thì ra là tìm tình mới.” Liễu Báo vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Cố Như Chương rồi cười khẩy với Tiết Ngọc Đường: “Sao nào, đây là vị hôn phu mới mà huynh trưởng tìm cho muội à?”
Ánh mắt Cố Như Chương sắc bén, những ngón tay buông thõng bên hông dần siết lại thành nắm đấm. Tiết Ngọc Đường không muốn liên lụy đến hắn bèn đặt tay lên nắm đấm của hắn. “A Chương, ngươi ra phía trước chờ ta đi.”
Cố Như Chương quay lại nhìn nàng, ánh mắt dường như không yên tâm.
Tiết Ngọc Đường dịu dàng nói: “Yên tâm, không sao đâu.”
Rõ ràng nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng lại cố tỏ ra trấn tĩnh.
Lúc lướt qua Liễu Báo, đáy mắt Cố Như Chương thoáng qua một tia giận dữ sắc lạnh. Ngay sau đó, đôi môi đang mím chặt của hắn cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Liễu Báo không ngờ hôm nay chỉ tùy tiện ra ngoài đạp thanh mà lại gặp được nữ tử hắn ngày đêm mong nhớ. Tiết Ngọc Đường vốn là một quả hồng mềm, gã nam nhân kia lại nghe lời nàng răm rắp, xem ra cũng là kẻ dễ đối phó.
“Tiểu Đường Nhi, chúng ta thật có duyên. Hay là gương vỡ lại lành, ta về sẽ chuẩn bị lại sính lễ, chọn ngày lành tháng tốt cưới muội về dinh.”
Liễu Báo đưa tay định kéo Tiết Ngọc Đường khiến nàng sợ hãi lùi lại. Tay hắn hụt vào khoảng không, bị mất mặt, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi.