Khương Nhu: “Bệnh tim không khó chữa, nhưng chứng âm dương mất cân bằng này chỉ có hai cách. Thứ nhất là hái được Cửu Biện Tuyết Liên trên núi tuyết, dùng nhuỵ hoa của nó sắc nước uống.”
“Cửu Biện Tuyết Liên?” Tiết Ngọc Đường chưa từng nghe qua.
Khương Nhu gật đầu: “Cửu Biện Tuyết Liên mọc trên vách đá cheo leo ở vùng núi tuyết cao, trăm năm mới nở hoa một lần, cực kỳ khó tìm. Ta cũng chỉ từng thấy trong sách cổ.”
Tiết Ngọc Đường cúi mắt, vẻ mặt rõ ràng thất vọng. Hắn sẽ không tốn công sức phái thuộc hạ đi tìm thứ đó. “Vậy cách thứ hai là gì ?”
“Cách thứ hai là đơn giản nhất, cũng đỡ tốn thời gian nhất.”
Khương Nhu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Viên phòng.”
Mặt Tiết Ngọc Đường lập tức đỏ bừng, tai cũng nóng ran lên.
Với tư cách là một thầy thuốc, Khương Nhu cảm thấy lúc này không nên e dè, bèn nói thẳng: “Phải mượn thuần dương chi khí của một nam tử cường tráng để giúp cô nương điều hoà lại cơ thể. Sau khi hành phòng, bệnh sẽ thuyên giảm, dần dần sẽ khỏi hẳn.”
Tiết Ngọc Đường không thể tin nổi mà trừng lớn mắt, chuyện này… chẳng phải giống hồ ly tinh trong truyện hay sao.
Thế nhưng ngoài cách này ra, không còn cách nào khác.
Một lúc lâu sau, Tiết Ngọc Đường mặt đỏ bừng hỏi nhỏ: “Cách này… có hại cho nam tử không ạ?”
Khương Nhu: “Ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, xong việc chú ý bồi bổ là được.”
…
Ánh chiều tà rọi vào căn phòng nồng nặc mùi thảo dược.
Trong làn nước thuốc, một nữ tử đang thiếp đi. Đôi tay trắng như tuyết gác trên thành thùng, khoé mắt hằn những nếp nhăn của năm tháng. Mái tóc đen nhánh thấm đẫm hơi nước xoã tung bên ngoài.
Khương Nhu cắm một cây kim bạc lên đỉnh đầu nàng.
“A Âm, sư tỷ lần này rời kinh thành đã tìm được Cửu Biện Tuyết Liên rồi.” Khương Nhu vừa trò chuyện với nữ tử vừa xoa bóp cánh tay cho bà, mỗi một huyệt vị đều được tìm thấy một cách chuẩn xác.
“Muội ráng chờ thêm một chút, bất luận thế nào, sư tỷ nhất định sẽ cứu muội tỉnh lại.”
“Kẻ nào đã hại muội, sư tỷ nhất định sẽ bắt hắn trả giá gấp trăm lần!” Sắc mặt Khương Nhu đột nhiên thay đổi, nắm tay âm thầm siết chặt, cơn phẫn nộ trong lòng như hồng thuỷ vỡ đê nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Đợi đủ canh giờ, Khương Nhu rút cây kim bạc trên đỉnh đầu nữ tử ra, cẩn thận búi tóc cho đối phương, rồi lại thêm chút nước ấm vào thùng tắm. Xong xuôi, bà mới đến bên chiếc bàn đầy thảo dược để nghiên cứu đơn thuốc mới.
Khương Nhu nhìn đoá hoa sen chín cánh trong bình lưu ly, nhớ lại ca bệnh hôm nay, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Ôn Kim Vân mang dược liệu được yêu cầu vào. Khương Nhu ngước mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục công việc.
Trong những tháng ngày bà ra ngoài tìm thuốc, A Âm đều do một tay đồ đệ Ôn Kim Vân chăm sóc.
“Ấy! Sư phụ, ngươi lấy nhầm rồi, đây là hoàng cầm, kia mới là hoàng kỳ.”
Ôn Kim Vân để ý đến đơn thuốc trên bàn, thấy Khương Nhu đang nhầm lẫn hai vị thuốc nên vội lên tiếng nhắc nhở.
Khương Nhu hoàn hồn, nhìn vị hoàng cầm trong tay rồi đặt nó trở lại ngăn kéo.
Ôn Kim Vân chớp chớp mắt, rõ ràng cảm thấy sư phụ hôm nay có chút kỳ lạ. Kể từ lúc Tiết cô nương rời y quán, sư phụ liền tạm ngừng khám bệnh, lúc bốc thuốc cũng thất thần, dường như có tâm sự.
Khương Nhu bốc thuốc theo đơn, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lấy làm lạ hỏi: “Sao hôm nay ở Tế Thế Đường không thấy A Hỉ nhà bên cạnh? Ngày thường nàng thích đến học nhận biết dược liệu lắm mà.”
Sắc mặt Ôn Kim Vân hơi sững lại, không biết nên nói với sư phụ tin tức kia thế nào, trong lòng thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Sư phụ vừa trở về nên không biết, A Hỉ đã qua đời hai tháng trước rồi.”
Khương Nhu vô cùng kinh ngạc, sau một lúc mới định thần lại được, nhưng vẫn không khỏi nghi hoặc: “Nàng mới mười lăm tuổi, thân thể khoẻ mạnh, sao lại qua đời được?”
Ôn Kim Vân: “A Hỉ mất tích mấy ngày, sau đó người ta phát hiện thi thể ở con sông ngoại ô. Qua khám nghiệm của ngỗ tác, xác nhận là tự cắt cổ tay rồi nhảy sông, chết vì đuối nước. Quan sai ban đầu cho là mưu sát, nhưng sau khi tìm kiếm đã thấy một phong di thư ở bờ sông, đúng là chữ viết của A Hỉ.”
Tự sát?
Khương Nhu mày nhíu chặt, khó có thể tin được một thiếu nữ hoạt bát hay cười trong trí nhớ của mình lại tự tay kết liễu mạng sống.
Ôn Kim Vân vừa nói vừa lắc đầu tiếc nuối: “Trước khi xảy ra chuyện, A Hỉ còn đến phường Tuyên Nghĩa cầu nhân duyên, nào ngờ duyên chưa tới mà người đã đi trước. Sao lại ngốc nghếch tự sát như vậy chứ!”
“Ta còn đang nghĩ lần sau vào núi hái thuốc sẽ dẫn A Hỉ theo, dạy nàng nhận biết thêm nhiều loại thảo dược.” Ôn Kim Vân lẩm bẩm rồi đột nhiên nhớ ra chuyện khác, khuyên nhủ: “Đúng rồi sư phụ, dạo gần đây ngươi đừng vào núi hái thuốc vội, trong núi có mãnh thú.”