Cơn đau nhói ở đầu gối khiến Tiết Ngọc Đường tỉnh táo hơn bao giờ hết. Một bóng người bỗng nhiên đổ xuống, bao trùm lấy nàng.
Tử Mạch ngồi xổm xuống, khuyên nhủ: “Cô nương, Liễu công tử chỉ muốn mời người dùng bữa, người cớ gì phải làm vậy? Chuyện hủy hôn lúc trước khiến chủ nhân kết oán với Liễu gia, nay Liễu công tử đã không so đo, hai nhà chúng ta sao không nhân cơ hội này hóa giải hiềm khích xưa?”
“Tiểu Đường Nhi, muội và ta lâu ngày không gặp, chỉ là ngồi lại ăn một bữa cơm thôi mà, có gì quá đáng?” Liễu Báo xoay người bước về phía bàn ăn, ý đồ lộ rõ trên mặt. “Nhìn xem, toàn là món muội thích. Ăn xong bữa tối, muội sẽ không còn sợ hãi nữa.”
Tiết Ngọc Đường thấy sống lưng lạnh toát, một dự cảm chẳng lành đột nhiên trỗi dậy.
Tử Mạch nắm lấy cánh tay Tiết Ngọc Đường, đỡ nàng dậy trong bộ dạng chật vật. “Cô nương, mau đến kính Liễu công tử một ly rượu tạ lỗi.”
“Ta không đi!”
Tiết Ngọc Đường lạnh lùng gạt tay Tử Mạch ra, giọng nói run rẩy.
Ánh mắt Liễu Báo càng thêm thích thú, ý nghĩ của hắn đã quá rõ ràng.
Tiết Ngọc Đường hoảng loạn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải rời đi. Nàng nén cơn đau ở đầu gối, lao về phía cửa. Khoảnh khắc ngón tay vừa chạm vào cửa phòng, Tử Mạch đã giữ chặt cánh tay nàng lại.
“Huynh trưởng phái ngươi đến kinh thành bảo vệ ta, ngươi bảo vệ thế này à? Ta muốn đi đâu cần ngươi đồng ý?!”
“Tối nay ta nếu có mệnh hệ gì, huynh trưởng sẽ chỉ hỏi tội ngươi thôi!”
Giọng Tiết Ngọc Đường căng thẳng đến lạc đi.
Nàng dùng hết sức giằng tay ra, vội vàng đẩy tung cánh cửa đang đóng chặt. Nàng không thèm giữ vẻ đoan trang mà xách váy chạy thục mạng, thật may Liễu Báo chưa đuổi kịp.
Lúc chạy ra khỏi Hương Mãn Lâu thì trời đã tối mịt.
Gió đêm lạnh lẽo lất phất mưa phùn, Tiết Ngọc Đường tìm được xe ngựa của Cố phủ dưới một gốc cây rồi vội vã trèo lên.
“Về phủ.”
Tiết Ngọc Đường vừa vào trong xe, chưa kịp ngồi xuống đã vội ra lệnh cho phu xe. Nào ngờ vừa dứt lời, rèm xe đã bị vén lên, Tử Mạch cũng bước vào.
Màn đêm đen như mực, đèn hoa vừa được thắp lên, xe ngựa rời khỏi Hương Mãn Lâu.
“Vốn định mượn cơ hội này để cô nương thay chủ nhân hóa giải hiềm khích với Liễu công tử, nào ngờ lại làm hỏng chuyện, chọc cô nương không vui. Lần này là nô tỳ tự ý chủ trương, mong cô nương bớt giận.”
Tử Mạch nhận sai rất nhanh, nhưng trong lời nói có mấy phần thật mấy phần giả, e rằng chỉ mình nàng ta biết.
Tiết Ngọc Đường tựa vào thành xe không nói một lời, móng tay trong ống tay áo đã bấm sâu vào da thịt.
Tử Mạch là tâm phúc của Bùi Lăng, đã theo nàng một mạch đến kinh thành. Nàng vốn tưởng lần này đã thoát được, nhưng hóa ra vẫn sống dưới sự giám sát của hắn.
Tiết Ngọc Đường cảm giác bàn tay chai sần ấy đang dần tiến lại gần siết chặt lấy cổ họng mình, rồi dùng sức bẻ gãy…
Đúng lúc này, chiếc xe ngựa vốn đang chạy êm bỗng xóc nảy lên, thùng xe chao đảo dữ dội.
Tiết Ngọc Đường mất trọng tâm, suýt nữa ngã chúi về phía trước. Ngay sau đó bên ngoài xe vang lên tiếng động, như có thứ gì đó rơi xuống.
Xe ngựa vẫn chạy, chỉ là tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Tiết Ngọc Đường còn đang nghi hoặc, Tử Mạch đã đỡ nàng ngồi vững lại rồi nói: “Cô nương đừng sợ, để nô tỳ ra xem.”
Tử Mạch vén rèm xe lên, phát hiện người đánh xe không phải là người của Cố phủ. Gần như cùng lúc nàng nhận ra điều đó, gã nam nhân xa lạ quay người lại, nắm lấy tay nàng rồi dùng sức lôi mạnh ra khỏi xe.
Tử Mạch tuy biết võ, nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột. Nàng còn chưa kịp rút con dao găm bên hông, gã nam nhân đã đi trước một bước rút đao ra, đè vai nàng xuống rồi đâm một nhát thật nhanh.
Tử Mạch bị gã nam nhân đẩy khỏi chiếc xe ngựa đang lao nhanh, cả người lăn tròn trên mặt đất như một quả cầu tuyết. Xương cốt như vỡ vụn, đau đến không nói nên lời. Nàng ôm vết thương ở bụng nhìn chiếc xe ngựa lao đi xa.
Gió đêm phần phật, những ngọn đèn dầu le lói hòa vào màn đêm mông lung. Trên đường không một bóng người.
Tử Mạch nén đau, khó khăn lắm mới bò được dậy từ mặt đất thì một người quen cầm cung tên đã đuổi theo phía sau.
Cố Như Chương?
Nam nhân thấy người bị thương trên mặt đất thì hàng mày chau lại, giữa trán hằn lên vẻ lạnh lẽo. Dường như đã đoán được điều gì, hắn cúi xuống đoạt lấy con dao găm từ tay nàng rồi đâm một nhát vào tim.
Giết chết nàng.
Xe ngựa lao nhanh trên con phố vắng người. Cố Như Chương lách mình vào một con hẻm nhỏ, đi đường tắt rồi chặn ở đầu hẻm bên kia.
Trong màn đêm mông lung mưa bụi giăng giăng, chiếc xe ngựa lao thẳng về phía hắn. Kẻ cướp xe chính là tên thích khách cần bắt.
Cố Như Chương nâng khuỷu tay, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt đặt mũi tên lên dây cung. Ánh mắt hắn sắc bén nhắm thẳng vào tên thích khách đang đánh xe.