Chương 10

Chương 10
Trước Sau
Gương mặt Cố Như Chương vẫn lạnh như băng.

Dưới ánh trăng lấp loáng, sát khí trong mắt hắn dần tan đi, hắn cúi người vặn ngược cánh tay gã ra sau lưng.

Từ sau xe ngựa, Tiết Ngọc Đường nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Nàng ló đầu ra nhìn, những hạt mưa phùn lạnh lẽo rơi xuống hàng mi khiến nàng bất giác run lên. Trong đầu không kìm được hiện lên một cảnh tượng—

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một nam tử ra tay giết người dứt khoát, không một tia do dự, lạnh lùng và vô tình.

“Ngươi thấy gì?”

“Thuộc hạ… thuộc hạ không thấy gì cả. Thuộc hạ không biết.”

Nam nhân cười lạnh đầy tà khí, giơ mắt lên rồi vung đao về phía thuộc hạ.

Một nhát cắt ngang cổ họng, máu tươi tức khắc bắn ra.

Nàng trốn trong bóng tối chứng kiến toàn bộ quá trình, không dám phát ra một tiếng động. Gió bấc gào thét, vài bông tuyết lạnh băng rơi xuống mi mắt, ướt át lạnh thấu xương, tựa như những giọt máu rơi xuống mặt nước…

Hàng mi ướt đẫm, trái tim Tiết Ngọc Đường run lên.

Nàng sợ hãi co mình lại sau xe ngựa ôm lấy gối, sắc mặt trắng bệch, đôi vai không ngừng run rẩy, bên tai dường như không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.

Không biết qua bao lâu, có người khẽ gọi tên thân mật của nàng.

“Niên Niên?”

Một bàn tay to đưa ra trước mắt.

Tiết Ngọc Đường theo bản năng lùi lại vì sợ hãi, nhưng khi nhận ra dáng vẻ của người đó, đôi mắt ngấn lệ của nàng chợt sáng lên.

Nàng lập tức bổ nhào vào lòng hắn. “A Chương? Sao bây giờ ngươi mới về?”

Bờ vai mảnh khảnh run lên. Nỗi kinh hoàng và bất lực trong lòng Tiết Ngọc Đường tan biến trước mặt Cố Như Chương, nàng ôm lấy hắn khóc nấc lên, như thể có bao nhiêu uất ức không nói thành lời.

Ngón tay Cố Như Chương khẽ cuộn lại, rồi cánh tay hắn mới từ từ đưa lên ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, dịu dàng vỗ về.

“Không sao rồi.”

Vừa rồi hắn gọi nàng mấy tiếng mà không thấy phản ứng. Nàng chỉ co ro ôm gối, đôi mắt trống rỗng tràn đầy sợ hãi bất lực, cả người thu lại thành một khối nhỏ bé khiến tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.

Dần dần, tâm trạng của Tiết Ngọc Đường cũng ổn định lại. Nhận ra mình đã thất thố ôm chầm lấy hắn, gương mặt nàng nóng bừng lên. Nàng vội buông hắn ra, lùi lại một bước để kéo giãn khoảng cách thân mật giữa hai người.

Nàng nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: “Tên thích khách đâu rồi?”

“Lương Kỳ đã áp giải đi rồi.”

Cố Như Chương bình thản đáp. Sau khi bắt được tên thích khách, hắn đã bắn pháo hiệu, Lương Kỳ ở gần đó nên đã tới áp giải y đi.

Nam nhân đứng dậy bước về phía nàng.

Có lẽ do bị vạt áo vướng vào chân nên bước chân hắn hơi loạng choạng. Tiết Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ lấy cánh tay hắn. “Cẩn thận.”

Bàn tay nàng lướt qua phần eo bụng của hắn. Cảm giác ấm áp và dính ướt khiến Tiết Ngọc Đường không khỏi cau mày. Nàng cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện y phục đen ở eo bụng hắn đã bị rách một đường, máu đang không ngừng chảy ra.

Tiết Ngọc Đường kinh ngạc đến thất sắc, trong lúc cấp bách, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn bất giác siết lại.

“Ngươi bị thương rồi!”



Ánh nến trên bàn leo lét, tỏa ra những vầng sáng yếu ớt.

Căn phòng yên tĩnh phảng phất mùi máu tanh. Tiết Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhận ra vết thương của hắn còn nghiêm trọng hơn mình tưởng. Thế mà hắn lại tỏ ra như không có chuyện gì, đi lướt qua nàng đến tủ lấy hòm thuốc.

Trên đường về, hắn phi ngựa đưa nàng về phủ, nhưng tuyệt nhiên không nhắc nửa lời về vết thương của mình.

Mà vạt váy nàng dính máu, tất cả đều là của hắn.

“Phủ y sao còn chưa tới?” Tiết Ngọc Đường sốt ruột hỏi.

Hắn vốn quen độc lai độc vãng, tuy không thích người hầu hạ nhưng phủ y thì vẫn phải gọi đến chứ.

“Không cần phủ y.”

Cố Như Chương ngồi xuống, những ngón tay dính máu đặt lên phần eo bụng, giọng bình thản: “Đao kiếm không có mắt, hành quân đánh giặc khó tránh khỏi bị thương. Quen rồi cũng tự thành thầy thuốc, chút vết thương nhỏ này không cần mời đại phu.”

Ánh mắt hắn chuyển động, thấy nàng vẫn cau mày, vẻ lo lắng không hề giảm bớt. Gương mặt hoa phù dung trắng ngần không tì vết dính một vệt máu càng thêm vẻ kiều diễm.

Cố Như Chương thoáng nở một nụ cười kín đáo, ngón tay dính máu vuốt ve đai lưng bên hông, nói: “Thích khách đã bị bắt rồi, không sao đâu. A tỷ tối nay bị kinh hãi, nên về nghỉ sớm đi. Sau này ra khỏi phủ nhớ mang theo vài hộ vệ.”

Hắn cúi đầu, định cởi đai lưng để thay y phục, bôi thuốc.

Tiết Ngọc Đường do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định rời đi. Vạt váy màu hồng đào lay động theo từng bước chân.

Bỗng một tiếng “rầm” vang lên từ phía sau.

Tiết Ngọc Đường giật mình quay lại, thấy hòm thuốc trên bàn đã rơi xuống, chai lọ đổ ngổn ngang khắp đất. Một chiếc lọ sứ nhỏ lăn đến bên chân nàng.

Cố Như Chương một tay chống lên mặt bàn, tay kia đè chặt vết thương ở bụng. Lớp áo trung y trắng thuần bung ra để lộ lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Máu từ vết thương tuôn ra nhuộm đỏ cả vạt áo trắng. Bàn tay hắn đặt trên miệng vết thương, những ngón tay đã đẫm máu tươi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)