Chương 14

Chương 14
Trước Sau
Hắn lấy bình sứ từ trong tay áo ra, vê thuốc mỡ trị sẹo trong lòng bàn tay cho tan ra rồi bôi lên vết thương trên cổ nàng.

Lòng bàn tay chậm rãi xoa tròn, mát xa cho thuốc mỡ thẩm thấu. Một tiếng rên rỉ khe khẽ, yêu kiều bật ra từ miệng nàng.

Yết hầu Cố Như Chương trượt lên xuống, sâu trong đáy mắt là sắc đen cuộn trào.

Đầu ngón tay lướt trên cổ nàng. Hắn dần không thỏa mãn với sự mềm mại tinh tế trong tay mình nữa, ngón tay thon dài câu lấy cằm Tiết Ngọc Đường, nâng lên.

Hàng mi như cánh quạ của nữ tử run rẩy, mí mắt khẽ động, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.



Khoảnh khắc cánh cửa mật thất khép lại, nữ tử trên giường cũng từ từ mở đôi mắt ngái ngủ.

Tiết Ngọc Đường tỉnh giấc, đưa tay sờ lên cái cổ ngưa ngứa. Cảm giác từ vết thương khiến nàng bỗng hoàn hồn.

Lo lắng sẽ gãi trúng vết thương để lại sẹo, Tiết Ngọc Đường vội rụt tay lại. Tỉnh rồi, nàng nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Hễ nhắm mắt, cảnh tượng đêm đó lại hiện về.

Những bông tuyết rơi xuống hóa thành giọt máu.

Đó là cơn ác mộng mà nàng không tài nào thoát ra được, đè nặng khiến người ta không thở nổi.

Đôi mắt Tiết Ngọc Đường ngấn lệ, không dám ngủ tiếp.

Nàng lau nước mắt nơi khóe mi, ngồi dậy trên giường, kéo chăn quấn quanh người, hai tay ôm lấy gối thất thần nhìn chằm chằm vào nệm giường.

Ánh nắng ban mai dịu nhẹ, trong trẻo dần chiếu vào phòng. Từ mật thất, một ánh mắt sáng rực dõi theo ánh sáng, chiếu thẳng vào bóng dáng mảnh mai, u sầu kia.

Trong sự thương tiếc ẩn giấu một khao khát chiếm hữu mãnh liệt.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần, ngay lúc cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cánh cửa mật thất cũng đóng lại không một kẽ hở, ánh mắt của nam nhân cũng biến mất.

Tố Cầm bưng chậu nước vào phòng, thấy Tiết Ngọc Đường ngồi thất thần trên giường, cảm thấy có gì đó không ổn: “Cô nương sao vậy?”

Tiết Ngọc Đường dần hoàn hồn, bàn tay mềm mại xoa xoa thái dương, nhíu mày nói: “Không sao, tỉnh rồi nên không ngủ lại được.”

Tiết Ngọc Đường vén chăn chuẩn bị xuống giường. Ánh mắt nàng lướt qua mép giường, mấy cọng rơm khô nhỏ bên cạnh đôi hài thêu lọt vào tầm mắt.

Động tác của nàng khựng lại, một luồng khí lạnh buốt sống lưng bỗng dưng ập đến.

Tố Cầm cũng nhìn thấy vụn rơm bên giường, kinh ngạc nói: “Ủa? Mấy cọng rơm này ở đâu ra vậy?”

Trong mật thất, đá lửa lóe lên ánh sáng yếu ớt, chiếu rọi lên quai hàm sắc bén của nam nhân.

Cố Như Chương cúi đầu, mép đôi ủng gấm của hắn thế mà lại dính phải rơm khô mang về từ địa lao.

Cung điện trang nghiêm nguy nga, huy hoàng tráng lệ. Bên trong Tử Thần Điện, khói Long Tiên Hương lượn lờ.

Trên ngự án, tấu chương chất chồng. Vị đế vương trong huyền y ngồi ngay ngắn trên long ỷ, dùng bút son phê duyệt một lượt rồi tiện tay khép tấu chương lại, đặt sang một bên.

“Trước khi t·ự s·át, hắn có khai ra tên họ không?”

Giọng nói của đế vương lạnh như băng tuyền, ánh mắt lướt qua gương mặt cương nghị của thiếu niên.

Cố Như Chương bẩm báo: “Bẩm chưa, nhưng thần phát hiện hình xăm Thanh Loan trên cánh tay hắn. Vụ hành thích lần này là do tàn dư của nghịch tặc Dực Vương gây ra.”

Hai mươi ba năm trước, hoàng đế khai quốc của Sở Chu băng hà, Dực Vương cử binh tấn công hoàng thành, tranh giành ngôi vị với Thái tử Tiêu Chiêm.

Đêm đó, hoàng thành chìm trong biển máu. Thái tử đã tự tay chém đầu đệ đệ mình là Dực Vương, sau đó đăng cơ làm hoàng đế, lấy niên hiệu là Kiến Ninh.

Đôi mày rậm của Sở Tuyên Đế chau lại, đốt ngón tay siết chặt bút son, sát ý lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt. Năm đó, trong ngoài hoàng thành thây chất khắp nơi, lá cờ Thanh Loan của đám nghịch tặc đáng lẽ đã sớm mục nát thành tro bụi.

Ông ta đặt bút son xuống lười biếng tựa vào lưng long ỷ, một tay gác lên tay vịn, ánh mắt hướng về tấm bản đồ trong điện, thần sắc không rõ vui giận.

Cố Như Chương tâu: “Thần có một kế, xin bệ hạ cho mở kho v·ũ kh·í, hạ lệnh đem thanh Lãnh Nguyệt Đao mạ vàng của Dực Vương ra hủy. Ngày mười tám tháng này là ngày giỗ của Dực Vương, khi đó hễ Lãnh Nguyệt Đao xuất hiện, ắt sẽ dụ được nghịch đảng đến đoạt. Đợi chúng đoạt được đao, thần sẽ nhân cơ hội tấn công, một mẻ lưới bắt hết.”

Dứt lời, trong điện tĩnh lặng như tờ.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, những hạt bụi nhảy múa trong không trung. Dáng người thiếu niên kiên nghị, thẳng tắp, trong xương cốt ẩn chứa vài phần kiêu ngạo bất khuất. Bóng hắn vừa hay trùng với hình ảnh của thanh Trường Anh Thương cũ kỹ trong điện. Con ngươi Sở Tuyên Đế khẽ run lên, đột nhiên nắm chặt tay, móng tay chạm vào vết sẹo cũ nơi hổ khẩu, đau nhói âm ỉ.

Nhìn người mà không phải người, ngỡ như đã qua mấy kiếp.

“Chuẩn!” Sở Tuyên Đế lạnh lùng phán: “Trẫm ban cho ngươi quyền tùy cơ hành sự, hãy tra xét cẩn mật trong thành!”

“Tạ bệ hạ!”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (6)