Một năm sau, hắn lại suất quân thu phục vùng đất phía Tây bị mất, được thăng chức Xa Kỵ tướng quân, thống lĩnh binh vệ kinh sư, trấn giữ bốn bề, thành lập Kiêu Kỵ Vệ tinh nhuệ nhất.
Kinh thành là nơi hội tụ của các gia tộc quyền thế, Cố Như Chương không thân không thích, nhưng lại dựa vào quân công hiển hách từ một binh sĩ vô danh vụt sáng trở thành vị tân quý nổi như cồn nóng bỏng tay, một võ tướng mặt ngọc, tuổi trẻ tài cao.
…
Cố phủ, Liên Hương Viên.
Mưa xuân vừa tạnh, những đóa hoa lê trong veo rơi đầy mặt đất.
Trong phòng ấm áp yên tĩnh, lư hương đầu thú mạ vàng lẳng lặng tỏa ra khói thơm. Nha hoàn Tố Cầm bưng canh gừng tới, đưa tay vén tấm rèm châu đang rủ xuống.
Tiếng châu ngọc va vào nhau, trong trẻo du dương.
Trên chiếc sập mỹ nhân, nữ tử tóc đen da trắng như tuyết đang tựa nghiêng vào chiếc gối thêu hoa, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng màu mây nhạt. Nàng tay cầm giấy vẽ, đôi mày lá liễu khẽ nhíu lại chìm trong suy tư, thần sắc có vài phần ngưng trọng.
Tố Cầm gọi mấy tiếng, Tiết Ngọc Đường mới có phản ứng ngước mắt nhìn nàng, đôi mày chau lại hơi giãn ra, nhưng trong mắt vẫn còn nét mông lung. Sau đó, nàng nhìn thấy bát canh gừng nóng hổi mới nói: "Cứ để đó trước đi."
Tiết Ngọc Đường lật úp tờ giấy vẽ đặt lên đùi, bàn tay trắng xanh mềm mại day day mi tâm, gương mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi yếu ớt, ngay cả hơi thở cũng mang theo sự mỏng manh.
Tố Cầm đặt bát canh gừng lên chiếc ghế nhỏ cạnh sập. Vừa mới đến kinh thành, cô nương nhà nàng đã không hợp khí hậu, đổ bệnh hơn nửa tháng trời. Vừa rồi nàng đứng bên cửa sổ ngắm hoa, mưa phùn lất phất gió lạnh hiu hiu, thân thể nàng vốn yếu đuối, nếu không kịp thời uống chút canh gừng trừ hàn, e là lại nhiễm phong hàn.
Tiết Ngọc Đường đưa tay thử độ ấm của thành bát, vừa mới bưng lên đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng vọng vào. Nàng tựa vào gối ngước mắt nhìn ra.
Đôi giày da hươu sạch sẽ bước vào trong phòng.
Nam nhân mặc áo cổ tròn màu xám trắng, tay xách theo hộp thức ăn chậm rãi bước tới. Trên chiếc đai lưng bạch ngọc màu son là ngọc bội vân văn bằng dương chi ngọc, khí chất lạnh lùng xa cách tựa như hoa sen trên núi tuyết, cao không thể với tới.
Cố Như Chương dừng bước bên ngoài rèm châu, thấy Tiết Ngọc Đường đang bưng bát thuốc, hắn khẽ chau mày: “A tỷ không khỏe sao?"
Tiết Ngọc Đường lắc đầu, dường như đã quen với sự quan tâm của hắn, nàng giải thích: “Không sao, là canh gừng thôi. Vừa rồi ta ra ngoài hóng gió, thấy hơi lạnh nên uống một chén cho ấm người.”
Cố Như Chương gật đầu, đôi mày đang cau lại khẽ giãn ra.
Hắn đưa hộp thức ăn cho Tố Cầm: “Uống xong canh gừng rồi thì nếm thử bánh hạt dẻ pha lê này xem.”
“Tướng quân đến thật đúng lúc, cô nương vừa ngủ trưa dậy còn đang nhắc mãi, nói đã mấy ngày không được ăn bánh hạt dẻ pha lê rồi.”
Tiếng rèm châu khẽ lay động, Tố Cầm xách hộp thức ăn trở lại trước sập mỹ nhân. Món bánh này vốn là món cô nương thích nhất.
Một chén canh gừng làm Tiết Ngọc Đường cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Nàng cúi đầu, dùng khăn lụa chấm nhẹ khoé môi rồi từ trong hộp lấy một chiếc bánh hạt dẻ pha lê, che miệng cắn một miếng nhỏ.
Tiết Ngọc Đường chỉ ăn một miếng cho đỡ thèm rồi hỏi chuyện vẫn canh cánh trong lòng: “Tướng quân, bức họa kia…”
Cố Như Chương dường như không hài lòng với cách xưng hô của nàng. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, ngắt lời nàng: “Giữa chúng ta không cần xa cách như vậy, cứ như trước đây là được.”
Tiết Ngọc Đường mím môi: “A Chương?”
Nàng gọi lại cái tên thân mật, rồi hỏi: “A Chương, bức họa kia có dùng được không?”
Cố Như Chương gật đầu, sắc mặt dịu đi nhiều nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp.
Hắn nhìn nàng qua tấm rèm châu, đáp: “Lúc giao đấu với thích khách tuy ta thấy được dáng vẻ của hắn, nhưng đêm tối mịt mùng vẫn có chỗ không rõ. May nhờ có bức họa của tỷ, hôm nay ta đã cho vũ nữ kia nhận dạng, xác thực đúng là người trong tranh. Ta đã cho tăng thêm nhân lực tìm kiếm trong thành.”
Tiết Ngọc Đường khẽ thở phào, yên tâm nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Mẹ nàng vốn giỏi vẽ tranh, tài năng không thua kém gì danh họa. Tiết Ngọc Đường từ nhỏ đã yêu thích thư họa, theo nương học vẽ, đến nay có thể nói trò đã hơn thầy.
Hôm qua, nàng dựa vào những đặc điểm thân hình thích khách mà Cố Như Chương miêu tả, vẽ một mạch thành tranh, ở Cố phủ làm phiền hắn hồi lâu, cuối cùng cũng có thể giúp được hắn.
“Bệ hạ lệnh cho ngươi phải mau chóng bắt được thích khách, giờ có bức họa rồi, việc bắt người sẽ dễ dàng hơn nhiều…”
Tiết Ngọc Đường đang nói, trái tim bỗng nhói lên một cơn đau buốt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng ôm ngực, đôi môi tím lại, hơi thở ngày càng dồn dập. Tờ giấy vẽ trên đùi rơi xoạch xuống đất, nàng ngã vật ra gối đau đớn thở hổn hển.