Hơi thở ấm nóng của nam nhân phả đến bên tai ngày một gần hơn. Tiết Ngọc Đường ngẩng đầu, mái tóc mây sượt qua khóe môi hắn. Gương mặt tuấn lãng ấy đã ở gần trong gang tấc, không biết từ lúc nào hắn đã cúi sát vào nàng.
Tiết Ngọc Đường nín thở định tránh đi, nhưng Cố Như Chương đã đột ngột đặt tay lên vai nàng, giữ chặt lấy tấm lưng đang chực lùi lại. Hơi thở nóng rực ập đến trước mặt như một bức tường đang dần khép lại.
“Máu.”
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai. Bàn tay sạch sẽ của nam nhân, phần hổ khẩu khẽ áp lên vành tai nàng, còn lòng bàn tay thì dịu dàng lau đi vệt máu trên má.
Giọt máu to bằng hạt đậu đã khô lại, vệt màu nâu đỏ trên gò má trắng ngần, mịn màng trông như một đoá hồng mai trên nền tuyết trắng.
Nhúng khăn vào nước, Cố Như Chương cầm chiếc khăn ẩm lau đi vết máu, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt nàng.
Chóp mũi Tiết Ngọc Đường lấm tấm mồ hôi, nàng cúi mắt tránh né ánh nhìn sâu thẳm ấy. Tuy biết hắn chỉ có ý tốt muốn giúp, nhưng nàng thực sự không quen với khoảng cách gần như vậy.
Dường như thấu hiểu được suy nghĩ của nàng, Cố Như Chương đột nhiên dùng hổ khẩu giữ lấy một bên má nàng: “Đừng động, sau tai cũng có.”
Lòng bàn tay nóng rực cách một lớp khăn ẩm nhẹ nhàng lau đi vành tai nhỏ nhắn tròn trịa.
Tiếng hoa tai va vào nhau thanh trong, vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.
Ánh nến chập chờn chiếu lên tấm bình phong hai bóng hình thân mật. Đuôi mắt phượng của nam nhân khẽ nhếch lên, mang theo vài phần ý xấu.
Lòng bàn tay vuốt ve vành tai mềm mại ấm áp, Cố Như Chương rũ mắt nhìn. Nàng vẫn cứng cổ, chiếc cổ ngọc mảnh mai tựa cành hoa khiến người ta chỉ muốn vin vào mà bẻ gãy.
“Có đau không?”
Hắn đột nhiên hỏi, Tiết Ngọc Đường ngơ ngác: “Cái gì?”
Cố Như Chương nhẹ ấn vành tai mềm mại, ánh mắt sáng rực nhìn vào vết thương trên cổ nàng, bàn tay nóng rực áp lên: “Chỗ này bị thương rồi.”
Tiết Ngọc Đường bất giác đưa tay lên sờ, quả nhiên chạm phải miệng vết thương. Thảo nào ban nãy nàng cứ thấy cổ đau âm ỉ.
“Vẫn ổn, không đau lắm.”
Tiết Ngọc Đường cúi đầu, nhanh chóng quấn nốt nửa vòng vải trắng còn lại.
“Phải tránh để vết thương dính nước.”
Tiết Ngọc Đường dặn dò, hắn từ nhỏ đã quái gở ít lời, đau đớn trong mắt hắn chẳng đáng để tâm nên cũng không biết quý trọng thân thể.
Nàng đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu mà hai chân bỗng tê rần, thân mình bất ngờ ngã ngửa ra sau. Ngay lúc đó, một bàn tay to lớn nóng rực chợt nắm lấy cánh tay, đỡ lấy nàng.
Ngay sau đó, một lực mạnh kéo nàng vào lòng. Tiết Ngọc Đường theo bản năng đưa tay ra, một tay vịn lấy vai hắn, tay kia chống lên bắp đùi săn chắc, cả người ngã vào lòng hắn.
Mặt Tiết Ngọc Đường đỏ bừng. Trớ trêu thay, đôi chân tê rần không thể cử động. Đang định giải thích thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp của Cố Như Chương:
“Băng bó vết thương lâu như vậy, chân tỷ chắc tê rồi. Đừng cử động vội, một lát sẽ đỡ thôi.”
Lời giải thích nàng định nói đã bị hắn nói ra, làm vơi đi phần nào ngượng ngùng. Tiết Ngọc Đường thầm nghĩ, đệ đệ tâm tư thật tinh tế, ở kinh thành chắc chắn được nhiều cô nương yêu mến.
Đây là chuyện tốt.
Tiết Ngọc Đường sợ đè lên vết thương ở bụng hắn bèn mượn lực chống vào vai hắn. Có lẽ sợ nàng đứng không vững, bàn tay to lớn ấm áp kia càng siết chặt cánh tay nàng.
Hắn vốn có ý tốt, nhưng nàng lại có một cảm giác không nói nên lời, có gì đó không đúng.
Tiết Ngọc Đường không biết có phải mình đã nghĩ nhiều không, nhưng đôi mắt phượng một mí sâu thẳm kia dường như đang che giấu một cảm xúc nào đó.
Bỗng nhiên, tay nàng được nhét vào một bình sứ, chỉ nghe Cố Như Chương nói: “Vết thương trên cổ, về rồi cứ để nha hoàn bôi thuốc.”
Thì ra là vậy.
Nỗi nghi ngờ trong đầu Tiết Ngọc Đường thoáng qua rồi biến mất. Sau khi đưa bình sứ cho nàng, ngón tay thon dài của hắn thuận thế lướt lên vén mớ tóc đen sau gáy nàng, bàn tay nóng rực áp vào: “Chỗ này.”
“Còn nha hoàn của tỷ…”
Cố Như Chương nói nửa chừng rồi im bặt. Ở phía sau nơi nàng không thấy, ngón tay hắn đã cuộn lấy một lọn tóc đen, quấn quanh lòng bàn tay.
“Nha hoàn đó sao rồi?” Tiết Ngọc Đường lo lắng hỏi.
Vì ở quá gần nên nàng không tiện ngẩng đầu, hơi nóng từ người hắn phả ra khiến má nàng ửng đỏ.
“Nha hoàn đó, không ổn lắm.”
Lòng bàn tay hắn từ từ thả lọn tóc đen ra. Ánh mắt Cố Như Chương dịch chuyển từng tấc xuống vòng eo thon thả của nàng, bàn tay khẽ nắm lại giữa không trung, cái bóng của bàn tay gần như dán chặt vào vòng eo, vừa vặn khít khao, như thể có thể ôm trọn, quấn quýt không rời.
Hắn thản nhiên buông một câu: “Chết rồi.”
Tiết Ngọc Đường sững sờ. Không hề đau buồn, trong lòng nàng thậm chí còn dâng lên một niềm vui sướng thầm kín, hốc mắt dần dần ướt át.