Chương 2

Chương 2
Trước Sau
Ân Tranh không vì bộ áo mà đi mách lão phu nhân cũng không vì bữa sáng mà trách mắng nha hoàn đã bênh mình. Nàng bảo Phùng Niên đi giặt áo, còn mình chuẩn bị sang thỉnh an lão phu nhân nhân tiện ăn sáng luôn.

Phùng Niên đi rồi, Quá Tiết tiếp tục chải tóc cho Ân Tranh. Xong xuôi, nàng ta ngắm kỹ. Kiểu tóc hoàn hảo, trâm hoa phối hợp hài hòa với trang phục. Duy chỉ có lớp phấn son do chính Ân Tranh tự thoa làm giảm đi vẻ thanh tú vốn có khiến gương mặt trở nên già dặn khác thường.

Giá sự già dặn ấy khiến nàng trông đoan trang cao quý thì còn đỡ. Đằng này nó chỉ khiến nàng thêm cứng nhắc, vô hồn.

Quá Tiết thầm thở dài. Cô nương nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều không biết trang điểm lại còn thích tự tay làm. Ngăn cũng không được.

Ân Tranh chỉnh đốn xong xuôi liền dẫn Quá Tiết đến thỉnh an lão phu nhân.

Dù đã cao tuổi nhưng do xuất thân từ võ tướng nên lão phu nhân vẫn khỏe mạnh. Ân Tranh tới đúng bà đang dùng bữa sáng với một bàn đầy món ngon, nàng lấy thêm đôi đũa và tiến hành ăn trực.

No bụng, Ân Tranh lại đến chào đích mẫu là Ân phu nhân.

Phu nhân tuổi gần tứ tuần với phong thái nho nhã. Nghe nói trước khi xuất giá, bà là một trong những tài nữ nổi tiếng Ung Đô. Sau khi lấy chồng vẫn đam mê thơ phú dù quản lý nội viện. Nhưng thực quyền lại nằm trong tay của Lưu ma ma, tâm phúc của bà.

Chào hỏi xong, Ân Tranh về viện mình lấy cầm để đi học cùng nữ phu tử.

Cùng lớp với nàng còn có Tứ tiểu thư Ân Mộ Tuyết, con đẻ của phu nhân.

Khác với Ân Tranh chỉ mang theo Quá Tiết, Ân Mộ Tuyết dẫn theo hai đại nha hoàn cùng hai nhị đẳng nha hoàn, tạo thành một đoàn ồn ào náo nhiệt.

Nữ phu tử dạy đàn nhíu đôi mi thanh tú. Đợi hai nha hoàn nhị đẳng bày xong đàn lên bàn rồi rút lui, nàng ta mới bắt đầu giảng bài.

Ân Mộ Tuyết chẳng ưa đàn ca nên tan học là chuồn thẳng. Chỉ còn Ân Tranh ở lại hỏi thêm vài điều.

Quá Tiết bị gọi đi đun nước pha trà khiến trong phòng chỉ còn nữ phu tử và Ân Tranh.

Nữ phu tử ngồi cạnh Ân Tranh, tay đặt lên mặt đàn. Nhìn từ xa như đang sửa tư thế cho nàng nhưng thực ra lại đang thì thầm: "Đồ đạc đã lên bờ, trong hai ngày sẽ chuẩn bị xong."

Ân Tranh bắt chước động tác gảy đàn. Tiếng nói nhẹ nhàng hòa vào khúc nhạc: "Ngươi vất vả rồi."

Nữ phu tử khẽ cúi đầu thoáng lộ vẻ cung kính.

Hôm sau, ngày mười bốn tháng Giêng, là ngày đầu Ung Đô dỡ tiêu cấm.

Từ sáng sớm các phủ đệ ngõ hẻm đã nhộn nhịp.

Khi Ân Tranh đến chào lão phu nhân thì phu nhân cũng ở đó, tiết kiệm cho nàng một chuyến đi.

Nhân dịp lễ, các phu tử được nghỉ ba ngày. Ân Tranh không phải đến lớp nữa nên định ngồi lại với lão phu nhân để giết thời gian.

Nhưng trước khi phu nhân rời đi, bà ta bỗng nói: "Con thấy A Tranh cũng đã lớn nên học quản gia mẹ ạ. Nhân tiện hai ngày tới phủ bận rộn, mẹ cho con mượn A Tranh để giúp đỡ con với nhé."

Lão phu nhân tính cách võ gia lại chỉ nuôi hai con trai nên luôn sợ mình thô lỗ làm hư Ân Tranh. Nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Ân Tranh bị dẫn đi trong nghi hoặc. Việc trong phủ đều do Lưu ma ma xử lý mà phu nhân lại là người nhàn rỗi nhất, sao đột nhiên nhờ nàng giúp?

Quả nhiên, phu nhân dừng bước nhìn Lưu ma ma. Lưu ma ma gật đầu nói: "Nhị tiểu thư đi theo lão nô."

Ân Tranh không hỏi thêm, thi lễ rồi đi theo.

Lưu ma ma dẫn nàng đến tiểu Phật đường trong phủ, nơi đã bày sẵn kinh sách và văn phòng tứ bảo.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)