Hắn nhớ lại, hình như Ân Tranh từng nói Trường Dạ quân khác với Vũ Lâm quân và Hổ Khiếu quân, ít xuất hiện, ban đầu dùng để giám sát hậu cung, người cũng giấu trong hậu cung. Về sau biến đổi chức năng, không phải là một đội quân mà là tổ chức thị vệ quy mô lớn, bên ngoài giám sát quan ngũ phẩm trở lên, bên trong có thể giúp hoàng đế làm những việc không thể để lộ.
Thiếu niên đoán: "Ban đầu là của hoàng hậu, bây giờ là của hoàng đế?"
Ân Tranh giơ tay xoa đầu hắn, thở dài: "Sao có thể ngốc thế nhỉ?"
Thiếu niên đập tay nàng, hối hận vì đã hỏi chuyện lúc nàng bệnh.
Bình thường nàng dù không muốn giải thích cũng sẽ ôn hòa, nhưng một khi Ân Tranh ốm, bản chất châm chọc sẽ lộ ra không che giấu.
Thiếu niên đập tay xong liền chạy mất. Phùng Niên nghe động vào xem thì thấy Ân Tranh vẫn ngủ, lại rón rén rời đi.
Mấy ngày sau bệnh Ân Tranh dần khỏi. Đúng như lời trước, lão phu nhân sai người đến phủ Triệu.
Hai nhà gặp mặt bàn bạc, ngoài không khí kỳ lạ, mọi việc đều thuận lợi.
Trong nhà họ Triệu chỉ có Triệu phu nhân là người trùng sinh, bà giấu chồng con, ra sức thúc đẩy hôn sự nên tỏ ra nhiệt tình, tư thế cũng thấp.
Triệu lão gia cùng Triệu Văn Giản không biết ý đồ của Triệu phu nhân, tin tức cũng không thông suốt, không rõ chuyện người trùng sinh nên đối với hôn sự có chút ý kiến. Triệu Văn Giản vốn có tính khí ngạo mạn của kẻ sĩ, muốn đợi sau khoa cử đỗ đạt rồi mới chọn con gái cao môn, đối với Ân Tranh môn đăng hộ đối tự nhiên có chút coi thường.
Nhưng nhà họ Triệu do Triệu phu nhân quyết định, hai cha con đành nhận lời.
Ân phu nhân cũng mặt mày khó coi, chỉ có Ân lão gia nói chuyện với đối phương.
Ngày hai nhà chính thức trao đổi cống phụng, cả Ung Đô chấn động.
Đồng thời, Ân Tranh nhận được nửa phần danh sách Thái tử gửi đến, hai người thỏa thuận, một khi Ân Tranh chọn được nhà gả và trao đổi cống phụng thì Thái tử sẽ gửi nửa danh sách, nửa còn lại đợi khi nàng nhập môn sẽ theo lễ vật tân hôn đưa đến tiệc cưới.
Nhận được nửa danh sách toàn tên không quan trọng, dù không hài lòng nhưng Ân Tranh vẫn bảo thiếu niên mang đi giao cho người chuyên sao chép, phân phát, để người của họ ở tứ vực đi xác minh từng người.
Sáng hôm sau, Ân Tranh dậy thay quần áo chỉnh tề, còn bảo Phùng Niên Quá Tiết trang điểm tóc tai.
Phùng Niên hỏi: "Cô nương định ra ngoài sao?"
Ân Tranh gật đầu: "Ừ."
Phùng Niên liền cầm lên một chiếc trâm cài tóc mới lộng lẫy: "Vậy đeo chiếc này nhé?"
Ân Tranh liếc nhìn, bác bỏ: "Đổi chiếc đơn giản đi."
Vừa chỉnh đốn xong thì trong cung đã phái người đến, nói là hoàng hậu nương nương triệu kiến.
Ân Tranh may mắn đã tiết kiệm được thời gian trang điểm liền khoác áo ngoài lên rồi ra cửa ngay.
Bên ngoài phủ Ân, hoàng hậu không chỉ phái người đến đón mà còn cử cả xe ngựa cùng thị vệ cung nữ, bày trí cực kỳ lớn.
Ân Tranh lên xe thẳng đường tiến về hoàng cung, khi cổng cung đã gần kề đột nhiên có người xông ra chặn xe lại.
Người đó mặc y phục quý phái, xung quanh còn dẫn theo một đám tiểu tử, đáng lẽ phải là công tử cao quý tiền hô hậu ủng nhưng lúc này lại không hiểu sao mùi rượu nồng nặc, đứng không vững, còn hung hăng đẩy người hầu muốn kéo hắn đi, hắn hướng về phía xe ngựa của Ân Tranh mà hét lên những lời không rõ ràng.
Lắng nghe kỹ, có thể nghe được mấy câu như "Triệu Văn Giản có gì tốt", "ngươi mù rồi sao".
Phùng Niên trong xe không kìm được tò mò, khẽ vén rèm lên, lời nói bỗng rõ hơn: "Ngươi không nhìn thấy bản thế tử ta sao!"