Chương 4

Chương 4
Trước Sau
Ân Mộ Tuyết vỗ ngực đảm bảo: "Không sao, ta sẽ nói với nương, nương nhất định đồng ý."

Ân Tranh đành miễn cưỡng gật đầu: "Được vậy."

Sáng sớm ngày rằm, Ân Tranh đã thay áo mới đến chúc an lão phu nhân.

Vì là ngày lễ nên viện của lão phu nhân náo nhiệt khác thường, không chỉ có Ân phu nhân mà cả Ân lão gia cùng nhị thúc, nhị thẩm cũng tề tựu đông đủ.

Ân Tranh thỉnh an xong liền được lão phu nhân gọi đến ngồi bên cạnh.

Không lâu sau, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia cùng con cái nhà nhị thúc cũng đến, cuối cùng mới là Tứ tiểu thư Ân Mộ Tuyết.

"Lớn rồi mà còn ngủ nướng." Ân phu nhân chấm nhẹ vào trán Ân Mộ Tuyết.

Ân Mộ Tuyết "Ái chà" một tiếng, ôm trán làm nũng: "Con đâu có cố ý. Tối qua đại ca dẫn con đi chơi vui quá, cứ nghĩ đến hôm nay lại được đi nên quên cả ngủ."

Ân phu nhân cố ý trêu: "Vậy là lỗi của đại ca rồi, phải phạt mới được."

Ân Mộ Tuyết trợn mắt: "Không được! Nương mà phạt đại ca, con... con sẽ..."

Ân phu nhân cười: "Sẽ làm gì?"

"Con sẽ không thèm nói chuyện với nương nữa!"

Mọi người cười ồ lên khiến Ân Mộ Tuyết đỏ mặt, trốn sau lưng mẹ giận dỗi.

Ân Tranh được lão phu nhân âu yếm ôm vào lòng, nàng nở nụ cười giống mọi người nhưng ánh mắt lại đăm đăm nhìn hai mẹ con Ân phu nhân.

Trưa hôm ấy cả nhà dùng cơm chung. Sau bữa ăn lão phu nhân nghỉ trưa, mọi người lần lượt cáo lui.

Ân Tranh và Ân Mộ Tuyết bị giữ lại một lát, khi ra về thì người do Lưu ma ma sai tới, định đưa Ân Tranh đến tiểu Phật đường.

Bà ta hành lễ rồi nói rõ ý định, nhắc lại lời Lưu ma ma bảo Nhị tiểu thư đến chính viện giúp phu nhân, cố ý không nhắc tới tiểu Phật đường.

Ân Mộ Tuyết chưa đi, nghe vậy liền nhớ lời hứa tối qua, quay lại nói: "Khoan đã, tối nay nhị tỷ phải đi cùng ta, chiều nay không đến chính viện được."

Bà ta do dự: "Nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Ân Mộ Tuyết đối với hạ nhân không hề nũng nịu như với người nhà, liếc mắt nói: "Nương thương ta nhất, chuyện nhỏ này tất sẽ chiều ta."

Bà ta không dám trái ý tiểu thư, nhưng cũng không dám về không.

Ân Mộ Tuyết bực mình: "Thôi được, ta đi cùng ngươi đến chính viện, ta tự nói với nương vậy."

Bà ta vội đồng ý, liền dẫn Ân Mộ Tuyết đi gặp Ân phu nhân.

Ân Tranh bị bỏ lại một mình, cùng Quá Tiết trở về viện. Quá Tiết nhịn mãi, về đến nơi mới dám hỏi: "Tiểu thư, tối nay ta có thật sự được đi cùng Tứ tiểu thư không?"

Dù tính tình lạnh lùng nhưng Quá Tiết cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu, trước lễ hội đèn hoa một năm mới có một lần lòng nàng ta cũng tràn đầy mong đợi. Hôm qua thấy Lưu ma ma đến, nàng ta tưởng năm nay sẽ không được đi, Phùng Niên còn tức đến mất ngủ. Ai ngờ sự đời xoay chuyển, Tứ tiểu thư lại giúp họ.

Ân Tranh cười: "Tiểu muội nói rồi, phu nhân thương nàng nhất, đương nhiên không nỡ làm nàng thất vọng."

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, chính viện truyền lời tới nói Ân Tranh hôm nay không cần đến, chỉ cần chuẩn bị tối đi cùng Tứ tiểu thư là được.

Phùng Niên suýt reo lên vì vui sướng, Quá Tiết cũng nở nụ cười. Hai người bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, còn bàn với mấy nha hoàn quét dọn không được đi xem nên mua gì về.

Gần tối, Quá Tiết và Phùng Niên dám cả gan kéo Ân Tranh ngồi trước gương, trang điểm lại từ đầu. Quá Tiết búi tóc, Phùng Niên đánh phấn, hai người hợp lực khiến Ân Tranh không kịp động tay.

Ân Tranh đành nhắm mắt ngồi yên, bên tai thấp thoáng tiếng hai người bàn nhau chọn trâm cài, son phấn.

Khi xong xuôi, Ân Tranh mở mắt, nhìn hình ảnh trong gương mà ngẩn ngơ.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)