Việc này không khó với người của Ân Tranh. Tế Thế Đường – y quán lớn nhất Ung Đô – chủ nhân thực sự chính là Lưu Phu Tử. Nơi này chuyên trị bệnh nan y lại không giấu nghề, danh tiếng rất tốt. Chỉ cần Tế Thế Đường đề nghị các y quán khác cùng nghiên cứu dịch bệnh kỳ lạ này, danh sách bệnh nhân sẽ dễ dàng thu thập được.
Còn thái y viện và nha môn, hai nơi này đều có nội ứng của Ân Tranh.
"Trong số người của chúng ta, có ai trọng sinh không?" Ân Tranh hỏi.
Thiếu niên lắc đầu: "Hình như không."
Thật không may, không thể biết được kiếp trước chuyện gì đã xảy ra qua góc nhìn của người mình.
Thiếu niên miệng nói chuyện của Quá Tiết không liên quan đến hắn, nhưng trong lòng vẫn tò mò: "Ngươi định giữ nàng ở bên?"
Ân Tranh gật đầu: "Ta phải xác định lời nàng nói thật giả bao nhiêu phần."
Thiếu niên: "Nếu đều là thật thì sao? Ngươi sẽ tha thứ cho nàng chứ?"
Ân Tranh trả lời dứt khoát: "Sẽ."
Thiếu niên bất ngờ: "Tại sao?"
"Vì nàng có ích." Ân Tranh thường qua loa với thiếu niên, nhưng lần này hiếm hoi kiên nhẫn giải thích: "Thương hội ngầm không phải dễ dàng tiếp quản. Nếu nàng không có bản lĩnh, dù có Túc Đông vương hậu thuẫn cũng không giữ nổi cục diện."
Nhưng nàng đã giữ được, chứng tỏ có năng lực thật sự.
Thiếu niên: "Vậy sao kiếp trước ngươi không tha thứ cho nàng? Có phải vì không vượt qua được áy náy trong lòng?"
Ân Tranh cười lạnh, nàng quá hiểu bản thân mình: "Ta không tha thứ, chưa chắc vì “hận”, mà có thể là chỉ khi “không tha thứ”, mới dễ dàng lợi dụng sự hối hận của nàng để khống chế."
Tư duy của thiếu niên gần với người thường nhưng lại chẳng chút bất an trước sự lạnh lùng của Ân Tranh.
Đó cũng là lý do Ân Tranh giữ hắn làm thị vệ. Thiếu niên này nhận thức đúng sai còn yếu, rất phù hợp ở bên nàng, dù thấu hiểu bản chất thật sự của nàng cũng sẽ không xa lánh.
Chiều hôm đó, Ân Tranh sắp xếp lại tất cả thông tin về kiếp trước. Dù coi những lời này đều là thật, nàng vẫn không đoán ra vì sao kiếp trước mình đột ngột dừng tay, càng không hiểu vì sao thái tử lại nhận tội thay mình.
Chỉ có thể khẳng định một điều: Những tiếng xấu trên người thái tử đều do hắn tự nhận, không phải do Ân Tranh hãm hại.
Hắn làm vậy để làm gì?
Ân Tranh chưa kịp suy nghĩ sâu, Quá Tiết đã trở về sau khi mang hộp đồ ăn về nhà bếp.
Quá Tiết trở về còn mang theo một tin: Đại thiếu gia Ân Triệt suốt đêm không về đã bị Tuần Thành Vệ bắt giữ. Vừa có người đến phủ báo tin, Ân lão gia nghe xong lập tức dẫn Ân Mộ Tuyết ra khỏi phủ, thẳng đến nha môn Tuần Thành Vệ.
Ân Tranh hỏi: "Biết vì sao hắn bị bắt không?"
Quá Tiết đáp: "Đánh nhau giữa phố."
Ân Tranh suýt tưởng mình nghe nhầm. Ai đánh nhau giữa phố? Người huynh văn nhã, nho nhã của nàng ư?
"Nghe nói cùng đánh nhau với thiếu gia còn có Lâm Giác Khanh - con trai Thượng thư Bộ Hộ." Lại một tay văn nhân yếu đuối nữa.
"Tương truyền họ ra tay là vì có người bàn tán xằng bậy về cô nương."
Ân Tranh lóe lên suy đoán: "Chẳng lẽ họ..."
Quá Tiết xác nhận: "Hẳn là cũng giống ta, biết chuyện kiếp trước. Đại thiếu gia thì khỏi bàn, còn Lâm công tử là phu quân tương lại của Tứ tiểu thư, vốn ngưỡng mộ cô nương nên ghét những kẻ khác nói xấu."
Ân Tranh cảm thấy xa lạ với sự bảo vệ này. Để kiểm chứng, khi Ân lão gia dẫn Ân Triệt và Ân Mộ Tuyết về phủ, nàng đặc biệt ra sân trước.
Chưa tới nơi đã nghe lão gia mắng Ân Triệt: "Cả ngày chỉ biết đọc sách, đến lúc muội muội bị nói xấu mà đánh không lại ai, nhục hết cả mặt!"