Chương 50

Chương 50
Trước Sau
Ân Mộ Tuyết không chịu hợp tác, cứ nghịch ngợm mãi, đến khi Ân Tranh bảo nàng ồn ào quá không tắm nữa, nàng mới chịu im lặng.

Hai tỷ muội tắm rửa thay quần áo xong liền chuẩn bị lên giường ngủ. Vì Ân Tranh không thích có người canh đêm nên Ân Mộ Tuyết đuổi thẳng Thái Y ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai tỷ muội. Ân Mộ Tuyết vẫn còn phấn khích, đôi mắt mở to phản chiếu ánh nến trên bàn, sáng long lanh.

Ân Tranh nhìn một lúc, khẽ hỏi: "Muội có biết vì sao nhà họ Triệu lại thối hôn không?"

Ân Mộ Tuyết cười khúc khích, nói như đổ đậu: "Tỷ không biết đâu, nhà họ Triệu chỉ có mỗi Triệu phu nhân biết chuyện kiếp trước. Giác Khanh đã tìm phụ thân Triệu Văn Giản - Lễ bộ thị lang Triệu An Đức, kể hết chuyện kiếp trước cho ông ta nghe. Họ đâu dám không thối hôn."

Ân Mộ Tuyết cười đến nỗi mắt cong như trăng non.

Khi Lâm Giác Khanh gặp Triệu An Đức, Ân Mộ Tuyết cũng đi theo, trốn trong phòng bên cạnh nghe lén.

Ban đầu Triệu An Đức không định nhận lời mời bởi khoa cử sắp đến. Dù ông tránh né không tham gia chuẩn bị nhưng thân là quan viên Lễ bộ, không tiện tiếp xúc riêng tư trong thời gian này. Nhưng từ khi đổi lễ với nhà họ Ân, nhiều đồng liêu nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ khiến ông vô cùng bất an.

Mãi đến khi Lâm Giác Khanh nói ra, ông mới biết kinh thành lại có một nhóm người có ký ức kiếp trước. Trong mắt họ, Ân Tranh là thần nữ giáng trần, cứu dân khỏi lầm than, còn là thái tử phi và hoàng hậu tương lai.

Một người đáng lẽ phải gả cho thái tử sắp trở thành dâu nhà họ Triệu, người khác sao không nhìn ông với ánh mắt khác thường?

Lời giải thích khó tin này khiến Triệu An Đức ban đầu cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng ông nhớ lại việc thái tử đột nhiên yêu cầu Lễ bộ ra đề thi mới, nếu là để phòng ngừa những kẻ trọng sinh thì hành động này hoàn toàn hợp lý.

Về nhà, ông còn chất vấn phu nhân, từ miệng bà ta xác nhận lời Lâm Giác Khanh đều là sự thật, khiến ông suýt ngất xỉu.

Triệu Văn Giản đang tập trung ôn thi nghe tin chạy đến, từ lời nói hoảng loạn của mẹ hiểu ra đầu đuôi sự việc, vô cùng kinh hãi.

Không lâu sau, Triệu An Đức bình tĩnh lại, lần đầu tiên không nghe lời phu nhân, sai người đến phủ Ân thối hôn.

Nhưng Triệu Văn Giản lại nảy sinh hứng thú với Ân Tranh - người mà trước đây hắn khinh thường, còn nói với phụ thân: "Nhân duyên do trời định, đã hai nhà đính ước, sao không thuận nước đẩy thuyền cưới Ân nhị tiểu thư về?" Kết quả không những bị phụ thân tát tới tấp, còn bị mắng "ngươi to gan, dám cưới hoàng hậu tương lai".

Sau một trận náo loạn, cuối cùng Triệu An Đức đích thân đến phủ Ân, lễ phép nói rõ ý muốn thối hôn, nhấn mạnh là lỗi tại nhà họ Triệu, thuận lợi hủy bỏ hôn ước.

Ân Tranh hiểu rõ việc thối hôn là do Ân Mộ Tuyết và Lâm Giác Khanh bày mưu, liền bỏ qua chuyện này.

Dù trong cung nàng đã nói "nếu khiến Vân Trạch không vui, dù không có danh sách cũng đáng, gả Triệu Văn Giản cũng không thiệt ", nhưng đó chỉ là nói cho vui thôi. Có người giúp hủy hôn sớm cũng là chuyện tốt.

Ân Mộ Tuyết hào hứng kéo Ân Tranh nói chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi, nhắm mắt ngủ say.

Sau khi Ân Mộ Tuyết ngủ, Ân Tranh đứng dậy khoác áo ngoài, bước đến bên cửa sổ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, màn đêm như nước tràn ngập cảnh vật bên ngoài. Ân Tranh ngồi bên cửa sổ, nói: "Đừng để chuyện ở Ung Đô lan đến Tây Lâm."

Thiếu niên từ mái nhà nhảy xuống, tay cầm con gà quay không biết lấy từ đâu, vừa nhai vừa hỏi: "Muốn ta đi trộm một lần nữa không?"
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)