Thái Y đi bốc thuốc về lại tự tay sắc thuốc mang đến cho Ân Mộ Tuyết uống.
Trong lúc đó, Ân Tranh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, nàng chỉ mong Ân Mộ Tuyết sớm ổn định để nàng về viện mình, hỏi rõ Quá Tiết muốn nói chuyện gì, rồi sai thiếu niên đến chỗ Lưu phu tử để lấy mạch án của Ân lão gia và phu nhân, xem rốt cuộc họ bất tỉnh là do nguyên nhân gì.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Ân Mộ Tuyết chưa tỉnh thì Ân lão gia và phu nhân đã tỉnh trước. Họ không điên cuồng như nhị lão gia, chỉ là cử chỉ có chút kỳ lạ, không ngừng soi gương, còn hỏi hiện tại là ngày nào năm nào, một mực cho rằng mình đang nằm mơ.
Cuối cùng lão phu nhân không nhịn được liền nói chuyện Ân Mộ Tuyết bị ho ra máu, muốn kích thích họ, giúp họ tỉnh táo lại.
Ân lão gia và phu nhân quả nhiên hoảng hốt, còn muốn đến xem Ân Mộ Tuyết.
Đúng lúc lão phu nhân cũng luôn lo lắng cho Ân Mộ Tuyết nên đi cùng luôn.
Nhưng điều không ai ngờ tới là, khi Ân lão gia và phu nhân vừa vào phòng Ân Mộ Tuyết, phản ứng đầu tiên lại là hướng về phía Ân Tranh bên cạnh hành lễ.
Ân Tranh vội tránh ra, còn núp sau lưng lão phu nhân, lão phu nhân cũng mờ mịt: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Ân lão gia và phu nhân nhìn nhau, họ vẫn còn ngơ ngác bởi trong suy nghĩ của họ, Ân Tranh tuy là con gái họ nhưng quân thần mới là bổn phận. Từ ngày Ân Tranh trở thành Thái tử phi là họ đã bắt đầu hành lễ với nàng. Sau này Thái tử kế vị, Ân Tranh trở thành Hoàng hậu, mấy chục năm trôi qua họ đã quen với việc hành lễ với nàng.
Như vậy có gì sai sao?
Đối với Ân lão gia và phu nhân còn chưa kịp chuyển hướng suy nghĩ, hành vi của họ không có gì sai, nhưng trong mắt người khác lại có chút dị thường.
Vì vậy hạ nhân trong phòng càng không dám lên tiếng, Ân Tranh thì luôn để ý lão phu nhân, sợ bà không chịu nổi kích thích.
Nhưng may thay, lão phu nhân cũng là người từng trải, hiểu rõ hiện tại mình là chỗ dựa duy nhất của con cháu nên vẫn có thể đứng vững.
Lưu phu tử được mời đến chính viện cũng đi theo, vì chưa xác định được bệnh tình, lão phu nhân muốn nhờ Lưu phu tử tạm trú trong phủ, Lưu phu tử đồng ý, Ân Tranh chủ động đề nghị dẫn Lưu phu tử đi an trí chỗ nghỉ, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng.
Ân Tranh muốn xác định họ rốt cuộc bị làm sao, là bị đầu độc hạ độc hay mắc dịch bệnh gì, nhưng Lưu phu tử lại nói: "Thể chất của họ hoàn toàn không có vấn đề gì."
Ân Tranh rất bất ngờ với kết quả này, nhưng Lưu phu tử là người của nàng, trình độ y thuật của bà ta nàng cũng rõ. Trước đây để Lưu phu tử trà trộn vào phủ Ân mục đích chính là điều hòa thân thể cho nàng.
Vì vậy Lưu phu tử nói họ không có vấn đề gì, thì chắc chắn là sự thật.
Quả nhiên vẫn phải về để nghe Quá Tiết muốn nói gì.
Rời khỏi chỗ Lưu phu tử, Ân Tranh lại trở về viện của Ân Mộ Tuyết.
Lúc này Ân Mộ Tuyết đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường nói chuyện với phụ mẫu. Thấy Ân Tranh, nàng ta trước tiên vì hình dáng mười bảy tuổi của Ân Tranh mà ngẩn người, sau đó đỏ mắt.
Cảm giác tội lỗi như muốn nhấn chìm nàng ta dâng cao, nhưng nàng ta cũng biết không thể để người khác phát hiện mình có ký ức của kiếp trước, nên nàng ta kìm nén lại.
Ân Mộ Tuyết nhịn được nhưng Ân lão gia và phu nhân thì không, họ cùng đứng dậy, nhìn như lại sắp hành lễ, khiến Ân Tranh lần nữa trốn sau lưng lão phu nhân.