Vân Trạch nghe xong hỏi: "Ân Tranh đã đi rồi?"
Giả Viên: "Vừa đi. Điện hạ có muốn vào cung tạ lỗi với nương nương không?"
Vân Trạch cười một tiếng khó hiểu, kéo cương quay ngựa: "Không gấp. Cứ làm theo ý mẫu hậu, đưa Ân nhị cô nương về phủ trước."
Giả Viên ngẩn ra, không hiểu sao Vân Trạch đột nhiên để tâm đến Ân Tranh.
Vân Trạch lại hỏi: "Lúc trước ta hỏi ngươi về “Hồ họa”, ngươi có biết quốc sư nguyên văn nói thế nào không?"
Giả Viên hiếm khi ấp úng: "Cái này... tiểu nô làm sao biết được? Nhưng nghe nghĩa phụ của tiểu nô nói, Tiên đế không vì 'Hồ họa' mà trách tội người Hồ. Lại có lời đồn rằng sau khi quốc sư tiên đoán 'Hồ họa', còn nói thêm một câu 'Họa hề, phúc chi sở ỷ, họa phúc tương y, bất khả trở dã', cũng không biết thực hư ra sao."
(Họa hề, phúc chi sở ỷ, họa phúc tương y, bất khả trở dã: Họa và phúc không tồn tại độc lập, mà luôn chứa đựng yếu tố đối lập, có thể chuyển hóa lẫn nhau; Cuộc sống luôn thay đổi, điều tốt có thể sinh ra điều xấu và ngược lại, nên con người cần giữ thái độ bình thản, không tham luyến hay sợ hãi thái quá)
Thực hư thế nào Vân Trạch cũng không rõ, nhưng hắn biết chắc, nhị cô nương họ Ân kia trong miệng chẳng có lời nào thật!
Vân Trạch vung roi ngựa, tiếng gió lạnh vút qua rồi "đét" một tiếng, ngựa hí vang lại phi nước đại.
Những quý nữ rời cung sau yến thưởng hoa đều ngồi xe ngựa về phủ. Vân Trạch không biết xe của Ân Tranh là chiếc nào, nhưng hắn có linh cảm, mình nhất định sẽ tìm thấy nàng.
Quả nhiên linh cảm không sai. Khi đi ngang một chiếc xe, gió cuốn làm bay rèm cửa sổ, Vân Trạch theo phản xạ quay đầu nhìn, đúng lúc gặp ánh mắt Ân Tranh trong xe cũng đang nhìn ra.
Trong xe tối om, hai người một trong một ngoài. Kẻ bên ngoài tắm trong ánh nắng rực rỡ, từng đường thêu trên y phục đều hiện rõ. Kẻ trong xe chìm trong bóng tối, ngoài đôi mắt lam biếc, những thứ khác đều mờ ảo khó nhìn.
Vân Trạch ghìm cương, ngựa nghiêng mình dừng hẳn trước xe, thậm chí chắn ngang đường không cho đi tiếp.
Người đánh xe phủ Ân vội dừng lại, báo với Ân Tranh trong xe: "Cô nương, có người chặn xe."
Vân Trạch như đột nhiên quên mất chuyện vừa xảy ra, giọng đầy hứng khởi cưỡi ngựa đến bên cửa xe, cách tấm rèm nói với Ân Tranh: "Mẫu hậu bảo ta tiễn Ân cô nương về."
Vừa dứt lời, Bồ Thiên Quân đã dẫn người đến nơi. Vân Trạch liền lớn tiếng ra lệnh: "Thiên Quân, lại đây đánh xe cho Ân nhị cô nương."
Trong xe, khóe môi Ân Tranh hơi cứng lại.
Thái tử thân chinh hộ tống, lại sai thống lĩnh Hổ Khiếu quân làm phu xe, đây là sợ người trong thành Ung Đô không biết danh tiếng Ân Tranh của nàng sao?
Ung Đô phồn hoa, đường phố rộng rãi khác thường.
Vân Trạch cưỡi ngựa đi bên cạnh xe của Ân Tranh. Người đánh xe cùng a hoàn Quá Tiết hầu hạ trong xe đều bị đuổi xuống, giờ đang đi sau đội Hổ Khiếu quân, không thể lại gần xe.
Ân Tranh vào cung không được mang theo tỳ nữ, nên trong yến thưởng hoa Quá Tiết phải đợi ở xe ngoài cung, không biết chuyện giữa nàng và Thái tử. Nhưng thấy Thái tử tỏ ra hứng thú với Ân Tranh, Quá Tiết mặt không đổi sắc nhưng trong lòng đã sốt ruột.
Cùng với Quá Tiết, những quý nữ khác trên đường về phủ cũng đang chú ý đến chiếc xe của Ân Tranh.
Trong số những quý nữ đó, có người từng trò chuyện với Ân Tranh trong yến thưởng hoa, tự cho rằng đã kết thân được với nàng, bèn kiếm cớ sai người hầu chạy lên trước truyền lời, muốn tỏ ra thân thiết như tỷ muội ruột thịt với Ân Tranh, cốt chỉ để lấy lòng Thái tử.