Nhìn lại Ân Mộ Tuyết, nàng ta như điên lên, thở gấp từng hơi, bàn tay vừa tát người vẫn run, mắt giận dữ nhìn Ngân Hoàn, trong miệng còn bật ra mấy từ như muốn cắn nát đối phương: "Ngươi dám!"
"Tiểu thư..." Thái Y cẩn thận kéo Ân Mộ Tuyết, muốn giúp nàng ta bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó Ân Mộ Tuyết tức giận quá liền phun ra một ngụm máu lớn, ngã vật xuống.
"Tiểu thư!"
Ân Tranh không biết Ân Mộ Tuyết xảy ra chuyện gì, nàng kéo Phùng Niên về viện mình, vừa bước vào phòng Quá Tiết đã thấy Quá Tiết không biết đã tình từ lúc nào đang ngồi trên giường ngơ ngác.
"Quá Tiết!" Phùng Niên chạy nhanh tới ôm chầm lấy Quá Tiết, khóc nức nở.
Ân Tranh vẫn đứng ngoài cửa, cách một khoảng để quan sát Quá Tiết. Nàng muốn biết liệu có như lời Phùng Niên nói, người tỉnh dậy liền sẽ bị điên hay không.
Quá Tiết ngây người để Phùng Niên ôm, phản ứng duy nhất là dùng hai tay nâng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Phùng Niên, nàng ta nhìn chằm chằm rất lâu, cho đến khi trong mắt đẫm lệ của Phùng Niên thấy rõ hình ảnh hiện tại của mình, nàng ta mới do dự gọi: "Phùng Niên?"
Tiếng gọi vừa dứt, hai hàng nước mắt liền lăn dài trên má. Quá Tiết bất ngờ khóc theo Phùng Niên, thậm chí còn dữ dội hơn. Vừa khóc, nàng ta vừa nói những lời kỳ lạ: "Phùng Niên, ta nhớ ngươi nhiều lắm, ta cũng nhớ cô nương... cô nương không cần ta rồi... dù ta làm gì nàng cũng không cần ta nữa... Phùng Niên ta phải làm sao, ta phải làm sao đây..."
Phùng Niên đang khóc bỗng giật mình ngừng bật, nàng ta hoảng sợ nhìn Ân Tranh, khuôn mặt như muốn nói: Quá Tiết thật sự điên rồi!
Ân Tranh thấy cảnh này lập tức suy nghĩ cũng giống Phùng Niên, đều cho rằng Quá Tiết bị điên, không thì sao lại nói nhảm như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, có lẽ vì nàng từng chứng kiến kẻ điên thật sự, hoặc cũng có thể biểu hiện của Quá Tiết giống thiếu nữ tinh thần sụp đổ hơn là kẻ điên nên khiến nàng không vội kết luận.
Phùng Niên quay đầu nhìn Ân Tranh khiến Quá Tiết cũng quay đầu nhìn theo, cuối cùng nàng ta cũng thấy Ân Tranh đang đứng ngoài cửa, tiếng khóc đột ngột dừng lại, mọi biểu cảm trên mặt cũng đóng băng, biến thành vẻ không dám tin.
Không thể nào, Quá Tiết nghĩ, làm sao mình có thể mơ thấy cô nương chứ? Từ khi cô nương đoạn tuyệt với mình, mình ngay cả trong mơ cũng không dám mơ thấy nàng, làm sao có thể.
Quá Tiết cắn mạnh vào lưỡi mình, cơn đau rõ ràng và vị tanh của máu khiến nàng ta như bị sét đánh. Không phải mơ!
Là thật, không phải mơ về quá khứ, mà là nàng ta thật sự trở về quá khứ!
Hiện thực không chân thực khiến nàng ta lại rơi vào trạng thái ngây người, vui mừng và hối hận như hai sợi dây chắc chắn quấn quanh trái tim nàng ta, siết chặt đến mức đâm sâu vào thịt, theo từng nhịp tim cắt ra từng vết thương.
Nàng ta vui mừng vì mọi thứ có thể trở lại như lúc ban đầu để nàng ta có cơ hội làm lại từ đầu.
Lần này nàng ta nhất định sẽ không đi sai đường nữa, sẽ không để cô nương thất vọng về mình. Nhưng đồng thời nàng ta cũng hối hận, hối hận vì sự thất thố vừa rồi, với sự thông minh của cô nương ắt sẽ nhận ra sự dị thường của mình.`
Nàng ta đánh đấu tranh trong lòng, nên đánh cược việc giấu diếm lỗi lầm năm xưa, để cô nương tiếp tục giữ mình bên cạnh hay là nên thành thật nói ra tất cả?
Chọn phương án trước thì chỉ cần giấu được cô nương là nàng có thể được như ý nguyện. Nhưng một khi bị cô nương phát hiện ra chuyện nàng ta là người trọng sinh, kiếp trước đã từng phản bội thì thứ chờ đợi nàng ta chắc chắn sẽ giống như kiếp trước. Chọn phương án sau, là đưa quyền quyết định vào tay cô nương. Nếu cô nương thấy mọi chuyện chưa xảy ra mà tha thứ, nàng có thể ở lại. Nếu không được tha thứ... nàng lại chỉ còn một mình.