"Khám nghiệm."
Thái tử bỏ lại hai chữ rồi quay đi.
Do ngục tù tối tăm, hai xác chết được chuyển đến phòng khám nghiệm. Vừa khám nghiệm, vừa thẩm vấn ngục tốt canh giữ. Vân Trạch ngồi sau rèm nghe, chờ đợi rất lâu mới biết nguyên nhân tử vong.
Hai tên tù từng bị tra tấn, nhưng người hành hình có kinh nghiệm, không gây thương tích chết người. Vậy nên cái chết của họ là do trúng độc.
Không phải chất độc nào cũng gây chết ngay lập tức, có loại phát tác từ từ, giải thích tại sao họ chết khi không có ai trong ngục.
Nhưng Nhuỵ Gia vẫn không hiểu: "Vậy tại sao họ hét “đừng lại gần”?"
Người khám nghiệm giải thích: "Có lẽ trúng độc gây ảo giác nên mới phản ứng như vậy."
Dù xác định được nguyên nhân, nhưng không rõ ai hạ độc, thậm chí không biết tên chất độc.
Đại Lý Tự phải mời đại phu giỏi về độc từ Tế Thế Đường đến.
Vị đại phu này xem xét thi thể rất lâu, lấy máu tù nhân rồi dùng các lọ thuốc mang theo để thử nghiệm.
Vân Trạch vốn không thích lãng phí thời gian lần này lại kiên nhẫn lạ thường. Ngược lại, Bồ Thiên Quân bên cạnh lại có vẻ lo lắng.
Vân Trạch cầm ngọc bội Đại Lý Tự trả lại, xem xét một hồi không có kết quả, ngẩng đầu thấy Bồ Thiên Quân không giấu nổi bất an, liền hỏi: "Nghĩ ra gì rồi?"
Bồ Thiên Quân liếc nhìn Nhuỵ Gia đang chăm chú xem đại phu nhỏ thuốc vào máu, cúi người nói nhỏ: "Hạ thần chỉ nghĩ, nếu người trọng sinh biết trọng phạm Tư Thiên Lâu chết trong ngục sau khi điện hạ đến, hẳn sẽ cho rằng điện hạ giết người diệt khẩu."
Vân Trạch: "..."
Đúng vậy, mọi người đều nghĩ vụ Tư Thiên Lâu là do thái tử gây ra, vậy tù nhân chết thì tất nhiên thái tử đáng ngờ nhất, huống chi trước khi chết họ còn gặp thái tử.
"Trăm miệng không biện giải được" chính là tình cảnh của Vân Trạch lúc này.
Nhưng may thay, hắn cũng không có ý định biện minh.
Nhuỵ Gia mỏi mắt vì nhìn đại phu làm việc, chạy về ngồi cạnh Vân Trạch, cầm chén trà lên hỏi: "Hoàng huynh, huynh đang cầm gì vậy?"
Vân Trạch đưa ngọc bội cho nàng. Nhuỵ Gia uống ngụm trà rồi cầm lấy vật tưởng chừng bình thường này.
Ngọc bội làm bằng bạch ngọc phẩm chất tầm thường, nhưng đường nét chạm khắc tinh xảo, đóa sen sống động như thật, thậm chí có thể thấy giọt nước trên lá.
Nhuỵ Gia đưa ngọc bội sát mắt xem, Vân Trạch mới bảo: "Là độc."
Nàng không hiểu ngay, giây sau mới hoảng hốt ném ngọc bội xuống bàn, giơ tay gọi người mang nước đến rửa, sợ mình sẽ chết như hai tên tù.
Quan Đại Lý Tự vội sai người đi lấy nước.
Vị đại phu đang khổ sở thử độc ngẩng đầu nhìn ngọc bội trên bàn, ánh mắt khao khát muốn kiểm tra xem có thực sự chứa độc không nhưng đó là vật của thái tử nên không dám động vào.
Vân Trạch ra hiệu, Bồ Thiên Quân mang ngọc bội đến cho đại phu, xong xuôi bị Nhuỵ Gia kéo đi rửa tay.
Còn Vân Trạch - người vừa cầm ngọc bội bằng tay không - thì bị Nhuỵ Gia giận dỗi không thèm nói chuyện. Nhưng một lúc sau, nàng lại lấy khăn tay nhúng nước ném cho hắn.
Vân Trạch thản nhiên dùng khăn lau tay.
Đại phu kiểm tra kỹ lưỡng, thậm chí ngâm cả ngọc bội vào thuốc thử, cuối cùng bẩm báo: "Bẩm điện hạ, ngọc bội không có độc."
Nhuỵ Gia quay đầu trừng mắt Vân Trạch, hắn vẫn điềm nhiên: "Còn gì khác không?"
"Có." Đại phu đưa lên một đĩa nhỏ có chút bột mịn gần như vô hình: "Đây là thứ cạo từ ngọc bội, có vẻ là loại phấn hương."
Phấn hương nằm ngoài hiểu biết của đại phu.