Từ công công thầm than, bộ Lĩnh rốt cuộc là ngoại tộc nên không biết thanh danh "chó điên" của thái tử điện hạ nhà mình, lát nữa chắc sẽ bị nhục nhã trước mặt mọi người cho xem.
Vân Trạch theo Từ công công trở về, Giả Viên bên cạnh đang thầm tự an ủi ít nhất đã xong chuyện Tư Thiên lâu, nào ngờ nghe Vân Trạch buông một câu: "Sáng sớm mai, bảo Thiên Quân dẫn người đi lục soát Tư Thiên lâu."
…
Dưới Tư Thiên lâu, Ân Tranh ngẩng đầu nhìn chiếc đèn cầu trời của mình càng lúc càng cao, không hiểu sao đột nhiên rùng mình.
Sau khi thưởng thức đèn cầu trời rực rỡ như mộng, đoàn người Ân Mộ Tuyết lại đến tửu lâu lớn nhất Ung Đô - Tứ Quý lâu.
Phủ An Quốc công có phòng riêng dự phòng ở Tứ Quý lâu nên dù hôm nay chỗ ngồi khan hiếm thì họ vẫn được tiểu nhị đón lên lầu hai ngay khi tới nơi.
Phòng trên lầu không chỉ rộng rãi mà cảnh bên ngoài cửa sổ cũng đẹp. Ân Mộ Tuyết cùng các tiểu thư nô đùa bên cửa sổ rất lâu, mãi đến khi dọn món mới trở về bàn tiệc.
Ân Tranh thì luôn đi theo họ, họ ra cửa sổ thì nàng ra cửa sổ, họ về bàn thì nàng về bàn. Dù họ tụ tập nói cười mà không cho nàng tham gia thì nàng vẫn có thể một mình đứng bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh.
An Như Tiên thấy nàng bị mọi người cố tình lờ đi nên không khỏi động lòng thương hại, cố ý ngồi cạnh nàng bắt chuyện.
Rồi An Như Tiên phát hiện, bỏ qua tính cách, Ân Tranh thực sự là một người lắng nghe tuyệt vời. Nàng không chỉ trích phán xét lời người khác, không phải vì qua loa mà ngược lại rất kiên nhẫn. Mỗi câu nàng nói, Ân Tranh đều ghi nhớ, rồi khi nàng tưởng Ân Tranh chẳng để tâm thì Ân Tranh lại đưa ra phản hồi khiến nàng giật mình.
Những phản hồi ấy tưởng chừng vô thưởng vô phạt nhưng lại vừa vặn rơi vào tim An Như Tiên, khiến nàng không ngừng nói nhiều hơn, tâm sự sâu hơn.
An Như Tiên không phải không nghĩ mình nói quá nhiều, nhưng một khi đối mặt với đôi mắt đầy chuyên tâm và bao dung của Ân Tranh, nàng lại không nhịn được dấy lên cảm giác tin tưởng.
Tất nhiên nàng cũng nhận ra mắt Ân Tranh màu xanh liền tò mò hỏi một câu.
Ân Tranh trả lời: "Mẫu thân ta là người Hồ."
Ung Đô phồn hoa, thương nhân ngoại vực qua lại không ít. Hơn nữa Hồ cơ múa hay, dung mạo lại phong tình, đừng nói nhà giàu bình thường, ngay cả hậu cung hoàng đế cũng có mấy phi tần người Hồ. Vì vậy An Như Tiên không thấy kinh ngạc, chỉ cảm thấy đôi mắt Ân Tranh thật đẹp.
An Quốc công thế tử không chịu nổi khi nhìn muội muội thân thiết với Ân Tranh, mấy lần ngắt lời nhưng không thành, còn bị An Như Tiên trừng mắt, hắn ta càng thêm uất ức, cũng càng ghét Ân Tranh.
Không khí bàn tiệc dần sôi nổi, bình rượu rỗng càng lúc càng nhiều. Các công tử tiểu thư bàn luận cổ kim rồi chuyển sang chủ đề nữ quan nữ tướng từ khi lập quốc, nhờ những người phụ nữ lưu danh sử sách này mà phong khí Đại Khánh mới cởi mở như hiện tại, nữ tử có thể tự do ra đường cùng nam tử uống rượu chung bàn.
Mọi người bàn tán sôi nổi, tỏ lòng ngưỡng mộ những nữ nhân ấy. Như An Quốc công thế tử đặc biệt hâm mộ An Vũ quận chúa - cháu gái tiên đế.
Vị quận chúa này thiên phú võ học cao cường, chém giết nơi sa trường tự giành lấy tước hiệu An Vũ. Nếu không phải vì qua đời sớm, doanh trại Liệp Hoàng của nàng chắc chắn đã trở thành doanh trại thứ tám của Đại Khánh.