Chương 9

Chương 9
Trước Sau
Ân Tranh một tay gỡ tờ giấy, tay kia che mắt, nói: "Lần sau đừng làm vậy, đáng sợ lắm."

Thiếu niên áo đen ngồi xổm bên giường đang gặm quả gì đó, ừ hử qua loa.

Cơn ác mộng khiến tay chân Ân Tranh tê dại, phải một lúc lâu nàng mới ngồi dậy được, cầm tờ giấy lên xem.

Trên giấy chỉ viết hai dòng: Thái tử ra lệnh, sáng sớm mai lục soát Tư Thiên lâu.

Ân Tranh xem xong liền trả lại tờ giấy. Thiếu niên cầm giấy chạy đến bên ngọn nến, chăm chú nhìn cho đến khi tờ giấy cháy thành tro, rồi mới quay về bên giường ngồi xổm chờ chỉ thị.

Nhưng Ân Tranh lại dựa vào đầu giường nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ hay lại ngủ thiếp đi.

Thiếu niên kiên nhẫn im lặng, giữa chừng chân tê có đứng dậy giậm giậm vài cái, mãi sau mới nghe Ân Tranh lên tiếng: "Cất thuốc súng vào hầm, rút hết người của chúng ta khỏi Tư Thiên lâu."

Thiếu niên nghiêng đầu, không hiểu: "Tại sao?"

Họ đã lên kế hoạch dùng đèn cầu trời làm vỏ bọc, vận chuyển lượng lớn thuốc súng vào Tư Thiên lâu, chờ đến mười bảy tháng Giêng sẽ cho nổ tung. Để phòng việc bị phát hiện, họ đã đào hầm bí mật dưới tầng hầm, dù có bị lục soát cũng chỉ cần cất thuốc súng vào đó là được, tại sao phải rút hết người?

Tư Thiên lâu không dễ xâm nhập nên họ tốn không ít công sức mới đưa được người vào, nếu rút đi đột ngột ắt sẽ khiến Tư Thiên lâu cảnh giác.

Ân Tranh mở mắt, trong mắt đầy mệt mỏi: "Ta có linh cảm không tốt, rút trước đi."

Thiếu niên nghi ngờ Ân Tranh đang qua loa với mình, bởi đây không phải lần đầu. Lần trước hắn hỏi tại sao chọn mười bảy tháng Giêng cho nổ Tư Thiên lâu, nàng bảo vì hôm đó là sinh nhật nàng, là ngày tốt.

Mãi đến khi nữ phu tử dạy học trong phủ Ân nói với hắn, ngày 17 tháng Giêng là ngày đầu tiên Ung Đô tái áp dụng lệnh giới nghiêm. Sau ba ngày ba đêm căng thẳng, phòng thủ Ung Đô tất sẽ lơ là, chính là thời cơ tốt nhất để hành sự.

Trước khi rời đi, thiếu niên còn hỏi Ân Tranh một câu: "Ngươi rất ghét An Vũ quận chúa?"

Thiếu niên là vệ sĩ thân tín của Ân Tranh, trừ khi bị sai đi đưa thư còn không sẽ luôn đi theo nàng. Những gì xảy ra ở Tứ Quý lâu hắn đều chứng kiến, nên rất tò mò.

Ân Tranh nằm xuống, kéo chăn đắp lên người: "Không ghét, chỉ là không muốn ở đó nữa." Vì vậy mới cố ý nói sai để chọc giận vị thế tử phủ An Quốc công.

Thiếu niên rời đi, Ân Tranh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Nàng không nói với thiếu niên rằng lời vừa nói không phải qua loa, nàng thực sự không có căn cứ gì, chỉ dựa vào linh cảm mãnh liệt đến kỳ quái mà đưa ra quyết định đó.

Còn quyết định đó đúng hay sai, Ân Tranh định để ngày mai tính.

Thể chất nàng cũng thực sự không tốt, nửa đêm không ngủ được, đầu đau như có bàn tay nào đó đang khuấy động trong hộp sọ, khó chịu đến mức chỉ muốn cắt cổ cho xong.



Ngày hôm sau là ngày mười sáu tháng Giêng, ngày cuối cùng Ung Đô bãi bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm.

Hôm nay Ân Tranh dậy muộn, khi tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai, ngoài cửa sổ văng vẳng tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh chổi quét trên mặt đất.

Trong viện Ân Tranh không có nha hoàn nhị đẳng, chỉ có hai đại nha hoàn Phùng Niên và Quá Tiết cùng ba nha hoàn quét dọn phụ trách dọn dẹp sân vườn, họ không được phép vào phòng nàng nên cũng không dám tự ý gọi nàng dậy.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)