Chương 11

Chương 11
Trước Sau
Ân Tranh nghe xong liền nắm tay Phùng Niên định đi ra khỏi Phật đường, trong chốc lát trong lòng nàng đã lướt qua vô số suy đoán - Dịch bệnh? Đầu độc? Hay tai nạn? Liên quan bao nhiêu người? Trong đó có quân cờ của nàng không?

Để giám sát Ân Tranh, Lưu ma ma đã để một bà tử canh ngoài Phật đường. Bà ta vừa bị dáng vẻ hoảng hốt của Phùng Niên dọa sợ nên mới cho Phùng Niên vào. Giờ thấy Ân Tranh muốn ra ngoài thì lập tức chặn trước mặt.

Nếu Phùng Niên không nói tình trạng bên ngoài có nhiều người giống Quá Tiết thì có lẽ Ân Tranh vẫn sẽ duy trì hình tượng cũ, làm nhị tiểu thư không ai để ý rồi cầu xin bà tử cho mình ra ngoài.

Nhưng lúc này Ung Đô xảy ra biến cố, tất sẽ làm ảnh hưởng đến cục diện mà nàng bày ra nhiều năm, có thể khiến kế hoạch sắp thực hiện bị đổ bể. Mà mọi sự giả tạo của nàng đều vì kế hoạch đó, nếu kế hoạch hỏng, giả tạo giống đến mấy cũng sẽ vô dụng.

Ân Tranh thu lại vẻ ngoài hiền lành vô hại đến nhu nhược thường ngày: "Tránh ra."

Đôi mắt thường cúi xuống nay thẳng thắn nhìn bà tử chắn đường, trong mắt không có gió tuyết, nhưng lạnh đến mức khiến người ta run sợ, khiến bà tử to khỏe gấp ba Ân Tranh như thấy mãnh thú, không tự chủ nhường đường.

Bà tử sau khi hồi phục liền sợ hãi không dám đuổi theo, chỉ biết chạy đến chính viện báo với Lưu ma ma.

Nhưng khi đến nơi, bà ta phát hiện chính viện đã loạn cả rồi.

Lưu ma ma vốn vui mừng vì lão gia phu nhân hôm nay đều dậy muộn, giờ lại đang sốt ruột đi vòng quanh, nghe nha hoàn chạy về báo không mời được lang y liền mắng nàng ta một trận.

Lại có nha hoàn khác chạy vào kể chuyện trong viện của nhị lão gia, dọa Lưu ma ma chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỵ xuống.

"Nhanh! Mau đỡ ta đi tìm lão phu nhân!" Giọng Lưu ma ma the thé như gà bị bóp cổ.



Một bên khác, Ân Mộ Tuyết cũng dậy muộn.

Ân Mộ Tuyết thường ngủ nướng, lại thêm đêm qua về muộn nên nha hoàn trong viện thấy không gọi được nàng ta dậy là chuyện bình thường.

Ân Mộ Tuyết từ từ mở mắt, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ của người mới tỉnh rồi dần dần tan biến, nhưng kỳ lạ lại không thấy sự ngây thơ ngỗ ngược của ngày trước, chỉ còn lại sự trưởng thành sắc bén.

Nhưng rất nhanh sau đó Ân Mộ Tuyết phát hiện ra điều bất ổn, nàng ta nhìn màn trướng, lại nghiêng đầu nhìn hai bên, đột nhiên mở to mắt, bật ngồi dậy.

"Tiểu thư tỉnh rồi?"

Bên ngoài vang lên giọng nói vừa quen vừa lạ nhưng Ân Mộ Tuyết không đáp lại. Nàng ta nhìn chăn đắp trên người, rồi giơ tay lên ngắm nghía, gương mặt tràn đầy khó tin.

"Tiểu thư?" Thái Y vén rèm giường, cười nói: "Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, nếu không phu nhân sắp sai người đến hỏi rồi."

Ân Mộ Tuyết không chớp mắt nhìn Thái Y, mãi sau mới thốt ra: "Thái Y?"

Thái Y thấy Ân Mộ Tuyết không ổn, lo lắng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy? Có phải trong người không khỏe?"

Ân Mộ Tuyết ngây người một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Không, ta không sao, chỉ là..."

Chỉ là một giấc ngủ dậy, phát hiện mình từ chủ mẫu phủ họ Lâm có con trai con gái đầy đủ lại trở lại thành thiếu nữ chưa xuất giá, cảm giác thật khó tin.

Thái Y không yên tâm, vừa hầu hạ Ân Mộ Tuyết dậy thay quần áo, vừa sai người đi mời lang y.

Ân Mộ Tuyết để mặc các nha hoàn hầu hạ, lúc trang điểm nàng nhìn chằm chằm vào gương rất lâu, tâm trạng phức tạp cuối cùng cũng dịu đi chút ít, ai mà không muốn quay ngược thời gian, trở lại thời niên thiếu xinh đẹp chứ?
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)