Chương 12

Chương 12
Trước Sau
Tỉnh táo lại, điều đầu tiên Ân Mộ Tuyết nghĩ đến không phải đi thăm phụ mẫu huynh trưởng mà là hỏi nha hoàn bên cạnh: "Tỷ tỷ đâu?"

Khác với cách gọi "nhị tỷ" qua loa trước kia, tiếng "tỷ tỷ" lần này chân thành tha thiết, chứa đầy mong đợi và vui mừng.

Thái Y càng thấy tiểu thư mình bị bệnh, không thì sao lại thân thiết gọi nhị tiểu thư là "tỷ tỷ"? Nhưng ngoài Thái Y từ nhỏ theo hầu Ân Mộ Tuyết, mấy nha hoàn khác không thấy gì lạ, Ngân Hoàn đang chải tóc còn cười nói: "Tiểu thư còn không biết chứ?"

Biết cái gì? Ân Mộ Tuyết không hiểu, nàng ta thậm chí không nhớ nha hoàn này là ai nhưng không thích tiếng cười của đối phương, cảm giác như đang nghe lời chế nhạo, thật khiến người ta khó chịu.

Ngân Hoàn không giấu giếm mà trực tiếp nói: "Trước đây Nhị tiểu thư từng nói là đi giúp phu nhân quản gia, tất cả đều là lừa tiểu thư thôi. Nàng ta bị Lưu ma ma nhốt trong tiểu Phật đường chép kinh, giờ này chắc đã cầm bút rồi. Thật không biết xấu hổ, còn giả vờ ra vẻ đi quản gia giúp phu nhân, thiếp thấy nàng ta rõ ràng không có ý tốt, cố ý chọc giận tiểu thư."

Ân Mộ Tuyết ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng nàng ta biết đối phương đang nói xấu Ân Tranh liền lập tức tức giận, nàng ta cũng chợt nhớ ra hồi nhỏ quan hệ giữa nàng ta với Ân Tranh không tốt.

Cụ thể thế nào thì nàng ta cũng quên rồi, chỉ nhớ là mỗi khi không vui là thích lờ đi Ân Tranh. Nhưng có vẻ cũng không sao, sau này Ân Tranh lại không tính toán nên nàng ta sớm quên những ký ức không vui ấy.

Giờ chuyện cũ được nhắc lại... không đúng, là chuyện cũ tái hiện, Ân Mộ Tuyết phát hiện nha hoàn bên cạnh lại suy đoán Ân Tranh như vậy. Lưu ma ma là người mà mẫu thân tín nhiệm nhất còn nhốt Ân Tranh lại để chép kinh, trong lòng nàng ta đau đớn vô cùng, cảm tưởng như có kim châm không ngừng đâm vào ngực, đau đến mức thở cũng khó khăn.

Thảo nào dù nàng ta là muội muội của Ân Tranh nhưng luận thân thiết lại không bằng Hạ tỷ tỷ hay trưởng công chúa điện hạ, ngay cả Lâu đại nhân bộ Hộ thường cãi nhau với tỷ tỷ, nhìn cũng thân hơn nàng ta. Thì ra trong quá khứ nàng ta đã quên đi việc tỷ tỷ từng chịu đối đãi như vậy trong nhà.

Ngân Hoàn và Thái Y thấy Ân Mộ Tuyết sắc mặt khó coi liền không nói gì nữa, còn tưởng là nàng ta đang tức giận. Thái Y còn mắng Ngân Hoàn: "Miệng ngươi nhiều chuyện lắm đấy? Dám làm tiểu thư tức, xem ta xử lý ngươi như nào!"

Thái Y và Ân Mộ Tuyết lớn lên cùng nhau, nha hoàn trong viện không ai dám vượt mặt, đều sợ nàng ta.

Nhưng Ngân Hoàn lại là ngoại lệ, nàng ta xem Thái Y như một chướng ngại, nàng ta một lòng muốn trở thành tâm phúc của Ân Mộ Tuyết. Lúc này bị mắng cũng không sợ, còn vội mở miệng với Ân Mộ Tuyết: "Tiểu thư đừng giận, trước đây phu nhân chẳng phải sai người đi may y phục mới cho tiểu thư sao? Nhị tiểu thư cũng có phần, thừa lúc Phùng Niên của viện nhị tiểu thư mang áo đi nhà bếp thiếp đã ném áo của nhị tiểu thư vào thùng nước nuôi cá, cũng coi như giúp tiểu thư trút giận... a!"

Tiếng thét của Ngân Hoàn và tiếng tát vang lên cùng lúc.

Thái Y bên cạnh sợ hãi ngây người, dù cũng thấy Ngân Hoàn làm vậy không tốt nhưng không ngờ tiểu thư lại đứng phắt dậy tát Ngân Hoàn.

Ngân Hoàn bị tát lệch đầu, trâm cài trên tóc cũng văng mất. Nàng ta ôm mặt ngơ ngác quay lại nhìn Ân Mộ Tuyết, khóe miệng rỉ máu.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)