Chương 48

Chương 48
Trước Sau
Không lâu sau, người Trường Dạ quân mang đến một cuốn danh sách. Hoàng hậu đưa nó cho Ân Tranh: "Đây là danh sách những người trọng sinh được ghi chép, ngươi tự tìm xem có ai họ Triệu không."

Ân Tranh vừa mở sách vừa nói: "Sách dày thế này, nương nương có thể cho tỳ nữ của con đến giúp tìm không? Bằng không e rằng..."

Nàng nhìn trang giấy trắng tinh, ngừng lại vài giây, rồi từ từ gấp sách lại, hỏi người Trường Dạ quân: "À, Quế ma ma đâu? Sao chưa thấy trở lại?"

Hoàng hậu cũng thấy lạ.

Trường Dạ quân trả lệnh bài cho hoàng hậu, thưa: "Quế ma ma đi ngang Kỳ Lân trì không may rơi xuống nước, đã đưa đến thái y viện cấp cứu."

Hoàng hậu giật mình, lập tức sai người đến thái y viện hỏi thăm. Vừa lúc sứ giả đi khỏi, Vân Trạch liền đến.

Sau khi hành lễ thấy sắc mặt hoàng hậu không tốt, Vân Trạch hỏi duyên cớ. Hoàng hậu kể lại chuyện Quế ma ma rơi nước.

Ân Tranh đứng bên nghe không chút bối rối, ngược lại làm bộ tự trách: "Đều tại con, nếu không vì con, Quế ma ma đã không bị rơi xuống nước."

Nói xong, nàng trả danh sách cho Trường Dạ quân, không muốn xem thêm.

Hoàng hậu không nỡ trách Ân Tranh, còn sợ nàng suy nghĩ nhiều, bèn bảo nàng xuất cung, đừng ôm nặng chuyện này.

"Để nhi thần tiễn Ân tiểu thư xuất cung." Vân Trạch nói.

Hoàng hậu gật đầu: "Cũng được."

Thái tử thân chinh tiễn đưa, Ân Tranh đương nhiên không thể ngồi kiệu, chỉ đành đi bộ, thuận tiện cho hai người trò chuyện.

Tùy tùng lại một lần nữa giữ khoảng cách xa. Phùng Niên, Quá Tiết cũng phải nhường không gian cho họ.

Hai người bước dọc hành lang dài, hai bên tường đỏ ngói đen, tĩnh mịch trang nghiêm.

Vân Trạch đặc biệt đến Phượng Nghi cung là muốn thấy Ân Tranh tức giận hoảng loạn khi thấy cuốn sách trắng. Nhưng hắn phát hiện nàng không chút xúc động, thậm chí còn hỏi: "Lừa lấy danh sách là lỗi của ta. Nếu ta chịu gả, giao dịch giữa chúng ta có thể tiếp tục chứ?"

Vân Trạch nhíu mày. Hắn bày kế chỉ để trả đũa việc bị Ân Tranh lợi dụng, không thực sự muốn ép nàng gả người. Cái tên Triệu Văn Giản kia là thứ gì, xứng với Ân Tranh sao?

"Hắn không xứng với ngươi." Vân Trạch thẳng thừng.

Ân Tranh cười: "Sao ngươi biết là hắn không xứng ta, chứ không phải ta không xứng với hắn?"

Vân Trạch không hiểu vì sao nàng nói vậy, hắn nói rõ: "Dù ngươi có gả, ta cũng không đưa danh sách."

Ân Tranh suy nghĩ, không biết nghiêm túc hay đùa, nói: "Nếu có thể khiến ngươi không vui, dù không lấy được danh sách, gả hắn cũng không thiệt."

Vân Trạch tắc lưỡi.

Ân Tranh không tức, ngược lại hắn bị mấy câu của nàng chọc giận. Ngọn lửa trong lòng bỗng bùng lên không rõ nguyên do, có lẽ là vì hắn thấy Ân Tranh xứng đáng điều tốt hơn hoặc bực mình vì nàng cố ý chọc tức. Dù sao lửa càng cháy càng lớn, khiến hắn phẩy tay áo bỏ đi: "Vậy ngươi cứ gả cho hắn đi!"

Ân Tranh từ cung trở về, nghe nói nhà họ Triệu đã trả lại lễ vật.

Cả phủ Ân tràn ngập không khí vui vẻ, dĩ nhiên khi gặp Ân Tranh họ sẽ thu liễm bớt lại, còn lên án nhà họ Triệu, nói tên Triệu kia không có mắt, khuyên nàng đừng bận tâm. Xong xuôi liền sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, trên bàn tiệc vui vẻ, không chút giống nhà bị trả hôn.

Ân Tranh nhận ra Ân Mộ Tuyết không chỉ vui mà còn đắc ý, biết rằng chắc có liên quan đến nàng, bèn dò hỏi vài câu.

Nhưng Ân Mộ Tuyết sợ tỷ tỷ không vui, dù rất muốn khoe nhưng vẫn nhịn được không nói. Ân Tranh không hỏi thêm, chỉ trong bữa tiệc gắp thêm thức ăn, rót thêm rượu cho muội.

Đến khi tan tiệc Ân Mộ Tuyết đã say, níu tay Ân Tranh không chịu buông, còn theo về viện tử của nàng.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)