Chương 51

Chương 51
Trước Sau
Ân Tranh lắc đầu: "Không cần. Sự tình đã đến nước này, ta cũng lười nhọc công xoay chuyển nữa."

Thiếu niên ăn đến nỗi nửa mặt bóng nhẫy dầu mỡ. Hắn suy nghĩ một chút về ý của Ân Tranh, hỏi: "Ngươi định thu tay rồi sao?"

Ân Tranh cười khẽ: "Cũng phải ta thu lại được không đã."

Những mưu đồ của nàng không phải do cưỡng ép mà thành. Điều tốt của cách này là không ai có thể nhận ra đằng sau là sự thao túng của ai, bởi tất cả đều thuận theo tự nhiên, như thể mệnh trời đã an bài sẵn.

Nhưng điểm xấu là, một khi cục diện đã định, ngay cả Ân Tranh - kẻ chủ mưu - cũng khó lòng dừng lại.

Nhưng giờ đây xuất hiện biến số của những người trọng sinh, nguy cơ Ân Tranh bị lộ ra càng lớn. Nàng từng thử bóp chết mối đe dọa này từ trong trứng nước, tiếc là không thể lấy được danh sách then chốt. Vì vậy, nàng lại nảy ra kế hoạch mới.

Rút lui hoàn toàn.

Từ ván cờ do chính mình bày ra, nàng sẽ rút đi, để mặc sự tình phát triển, còn mình thì đi hưởng nhàn.

Chỉ có điều, rút lui không phải là việc cứ thế bỏ đi là xong. Những thứ khác đều có thể sắp xếp, duy chỉ có Trấn Kiêu – đội quân phản loạn từng áp sát thành Ung Đô trong lời kể của người trọng sinh – trong đó có một nhóm người nàng phải diệt khẩu hết mới có thể cao chạy xa bay.

Bởi những người đó không chỉ quen biết nàng từ lâu, mà còn là thuộc hạ của vị An Vũ quận chúa trong truyền thuyết, tàn binh còn sót lại của doanh trại Liệp Hoàng.

An Vũ quận chúa đã chết nhiều năm, một người nữ tử vì diệt phản loạn mà không ngại đại nghĩa diệt thân, bắt chính phụ thân của mình. Nếu sau khi chết lại bị liên lụy đến một đội quân phản loạn khác, thì quả thật quá thảm...

Ngoài cửa sổ, cơn gió mạnh bất chợt nổi lên, "xì" một tiếng, thổi tắt ngọn nến cuối cùng trên bàn.



Tháng ba đầu xuân, là lúc vạn vật hồi sinh.

Ân Tranh còn đang trang điểm, Từ ma ma từ viện của lão phu nhân đã tới, nói rằng lão phu nhân muốn cả nhà cùng dùng bữa sáng, bảo Ân Tranh lát nữa đến chính sảnh.

Ân Tranh nhận lời, tiễn Từ ma ma ra ngoài rồi quay vào, va phải Vệ ma ma đang bưng một bát nhỏ chè hồng táo.

Vệ ma ma được hoàng hậu ban vào phủ họ Ân ngay ngày hôm sau khi nhà họ Triệu thoái hôn, Hoàng Hậu nói rằng bà này giỏi điều dưỡng cơ thể nên đặc biệt cử đến để hầu hạ Ân Tranh.

Người do cung ban, nhà họ Ân đâu dám khinh thường, bèn nghe lời Vệ ma ma, lập riêng một nhà bếp nhỏ cho Ân Tranh.

Vệ ma ma tuy nấu ăn ngon nhưng tướng mạo không được hiền lành, hai bên mũi có nếp nhăn sâu khiến bà trông rất hung dữ. Quá Tiết vẫn còn sợ bà, còn Phùng Niên thì không, còn nói với Ân Tranh rằng lão bà này chính là ma ma do người trong cung cử đến giám sát Ân Tranh ở kiếp trước.

Thấy Vệ ma ma, Quá Tiết nở nụ cười học được từ thời ở Túc Đông, bước tới đỡ lấy bát chè hồng táo: "Vệ ma ma vất vả rồi. Chỉ là vừa rồi người từ viện lão phu nhân tới, bảo cô nương lát nữa đến chính sảnh dùng cơm, sợ là không thể thưởng thức bữa sáng do ma ma chuẩn bị được, thật đáng tiếc."

Vệ ma ma không biểu lộ gì, chỉ nói: "Không có gì đáng tiếc. Ta làm xong mang đến chính sảnh là được. Cô mang bát chè này cho cô nương dùng tạm trước đi."

"Vẫn là ma ma chu toàn. Vậy phiền ma ma vậy." Quá Tiết bưng chè hồng táo, quay người nét mặt lập tức thay đổi, nhanh hơn cả lật sách.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)