Chương 26

Chương 26
Trước Sau
"Ta rõ biết cô nương đang lâm vào hiểm cảnh, bữa ăn hằng ngày đều phải nhờ người thử độc trước khi đưa đến tay ta. Thế mà, ta lại vì tư tâm lợi dụng lòng tin cô nương dành cho ta."

"May thay, cô nương đã không uống chén sữa dê ấy. Hôm sau, ta vội vã chạy đi hỏi hắn phải làm sao, nào ngờ tên thị vệ đã theo ta tìm ra hắn. Lúc đó ta mới biết, hắn cũng chính là kẻ muốn hại cô nương. Thứ hắn đưa cho ta chẳng phải phương thuốc bồi bổ gì, mà là độc dược."

"Hắn dùng ta làm con tin để trốn khỏi Ung Đô, rồi ép ta cùng chạy đến Túc Đông, bán ta vào một lầu xanh nơi ấy."

Thấy Ân Tranh đặt đũa xuống, Quá Tiết cầm chiếc bát không bên cạnh, múc canh cho nàng.

Quá Tiết vén tay áo, tay kia cầm thìa, dáng vẻ thanh nhã thoải mái, vô tình để lộ ra đôi bàn tay và cổ tay xinh đẹp nhất.

Nàng đặt bát canh trước mặt Ân Tranh, nói khẽ: "Những chuyện ta trải qua nơi ấy xin phép không kể lại, sợ làm bẩn tai cô nương."

Ân Tranh nhấp một ngụm canh. Vì để nguội bớt, canh giờ ấm vừa phải, không quá nóng cũng chẳng quá nguội.

Thấy Ân Tranh vẫn ăn những thứ mình dọn, Quá Tiết thầm thở phào, tiếp tục: "Nhờ cơ duyên, ta trở thành thiếp thất của hội trưởng Thương Hội ngầm Túc Đông. Lúc ấy, lão vương gia Túc Đông vừa qua đời, thương hội khinh thường tân vương trẻ tuổi, thường mặt ngoài tuân lệnh nhưng trong bụng phản nghịch. Không hiểu sao, hội trưởng lại biết được ta từng là tỳ nữ của cô nương. Hắn cố tình hành hạ, nhục mạ ta, đến khi ta gần chết, may nhờ cô nương cải trang đến Túc Đông mà cứu được mạng."

Kể đến chuyện Phùng Niên chết, Quá Tiết không khóc. Nhắc cảnh bị bán vào lầu xanh, nàng ta cũng không rơi lệ. Nhưng khi nói đến việc Ân Tranh cứu mình, nàng ta lại bật khóc.

Quá Tiết quay ra cửa sổ, đợi lâu sau mới lau khô nước mắt quay lại. Thấy Ân Tranh đã uống hết canh, nàng ta cúi đầu dọn bàn.

"Về sau thì sao?" Đây là câu đầu tiên Ân Tranh hỏi Quá Tiết từ khi trở về.

Quá Tiết không thể không đáp: "Về sau ta ở lại Túc Đông. Cô nương không tha thứ cho ta, nhưng cũng không nỡ nhìn ta khổ sở, nên nhờ Túc Đông vương chiếu cố. Cô nương hy vọng ta có thể sống một đời bình thường. Nhưng ta không cam lòng kết thúc như vậy, nên nhân lúc hội trưởng thương hội chết, ta dựa vào thế lực của Túc Đông vương tiếp quản toàn bộ thương hội ngầm. Ta muốn vì cô nương giữ vững Túc Đông."

"Ta đã làm được."

...

Trời lạnh lẽo, Ân Tranh ngồi bên cửa sổ tận hưởng chút nắng yếu ớt.

Quá Tiết xách hộp đồ ăn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng. Chống cằm, Ân Tranh hỏi chàng thiếu niên đang dựa tường ngoài cửa sổ: "Thế nào rồi?"

Thiếu niên đang ăn bánh, đáp: "Chuyện của nàng và ngươi, sao lại hỏi ta?"

Ân Tranh: "Ta hỏi chuyện Vong Âm Tự."

Thiếu niên: "À, đã bảo họ rút hết rồi. Nhưng lúc ta về nghe nói Tư Thiên Lâu đã bị vây, số thuốc nổ chúng ta giấu cũng bị lục ra, chuyển ra ngoài thành."

Chuyện nằm trong dự liệu, Ân Tranh không ngạc nhiên. Nàng hỏi thiếu niên: "Có người của chúng ta bị bắt không?"

Thiếu niên ăn xong miếng bánh, uống ngụm trà Ân Tranh đưa, lau miệng nói: "Có hai đứa không nghe lời, nhất định ở lại Tư Thiên Lâu, đã bị bắt."

Quả nhiên.

Ân Tranh bắt đầu nghĩ cách giải quyết, rồi dặn thiếu niên: "Bảo họ lấy danh sách bệnh nhân của các y quán trong Ung Đô cho ta, cùng danh sách tiếp nhận của thái y viện trong cung, và những ai hôm nay đến nha môn tố cáo Tư Thiên Lâu có thuốc nổ. Ta cần xác định trong Ung Đô có bao nhiêu người trọng sinh."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)