Chương 3

Chương 3
Trước Sau
Ngẩng cao đầu với ánh mắt không giấu nổi khinh miệt, Lưu ma ma nói: "Mượn cớ quản gia chỉ là nói với lão phu nhân thôi. Nhưng nhị tiểu thư đã lớn, đi chơi đèn lồng dễ xảy ra chuyện. Chi bằng ở nhà chép kinh cầu phúc cho lão phu nhân cũng là thể hiện đạo hiếu."

Đại Khánh tuy phong cách cởi mở nhưng vẫn coi trọng việc "cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy". Nữ tử tư thông với nam tử vẫn là chuyện đáng xấu hổ. Lời Lưu ma ma gần như chỉ thẳng mặt nói Ân Tranh sẽ nhân dịp lễ hội đi tán tỉnh nam nhân.

Nhưng Ân Tranh vẫn giả vờ không hiểu, chân thành đáp: "Phu nhân suy nghĩ chu đáo quá."

Càng ngoan ngoãn, Lưu ma ma càng đề phòng. Để ngăn Phùng Niên và Quá Tiết phá rối, bà ta còn điều hai người đi làm việc khác, bỏ mặc Ân Tranh một mình trong Phật đường.

Ân Tranh cam chịu cầm bút chép kinh. Bóng hình cô độc trông thật tội nghiệp. Nhưng nàng chưa bao giờ nói với ai rằng mình rất thích chép sách, vì lúc đó không cần suy nghĩ, đầu óc sẽ tĩnh lặng.

Thế là ngày đầu lễ hội, Ân Tranh ở một mình trong Phật đường.

Buổi trưa hạ nhân mang cơm đến. Trước khi ăn, nàng còn thắp hương trước tượng Phật coi như có người ăn cùng mình.

Chiều tiếp tục chép kinh. Khi đặt bút xuống thì hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời.

Ân Tranh luyến tiếc dừng tay, nghiêng người dựa cửa sổ ngắm cảnh.

Mang một nửa huyết thống Hồ tộc, dù gương mặt vẫn thiên về người Trung Nguyên nhưng đôi mắt nàng có màu xanh thẫm.

Chỉ là nàng thường cúi mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt khác thường. Chỉ khi ngẩng đầu nhìn trời như lúc này, đôi mắt ấy mới lộ ra vẻ đẹp khó tả.

Chống cằm với vẻ mặt mệt mỏi, Ân Tranh lúc này chẳng giống chút nào với hình ảnh "nhị tiểu thư dễ bắt nạt" trong mắt người khác.

Nàng giống như con báo tuyết buồn ngủ, đẹp nhưng toát ra khí chất nguy hiểm khiến người ta không dám tới gần.

Trăng lên. Ân Tranh rời Phật đường khi những chiếc đèn lồng đã được thắp sáng khắp hiên nhà. Nàng bước dưới ánh đèn, xoa những ngón tay đau mỏi rồi trở về viện mình.

Với Ân Tranh, chép sách như uống rượu. Có thể giải tỏa ưu phiền trong chốc lát, nhưng rượu nhiều thì đau đầu, chữ nhiều thì mỏi tay, đều không nên lạm dụng.

Hơn nữa ngày mai đã là rằm tháng Giêng. Sau ngày này, kinh đô Ung Đô e rằng sẽ chẳng còn lễ hội nào náo nhiệt như thế nữa.

Ân Tranh suy nghĩ một lát, tính toán thời gian rồi rẽ sang hướng khác tại ngã rẽ.

Chẳng bao lâu, tiếng cười đùa vui vẻ vang lên phía trước.

Ân Tranh ngẩng mắt, thấy một nha hoàn cầm đèn đi tới. Theo sau là Tứ tiểu thư Ân Mộ Tuyết cùng Đại thiếu gia Ân Triệt, phía sau nữa là mấy nha hoàn trong viện của Ân Mộ Tuyết.

Họ dường như vừa từ ngoài về, trên tay xách đủ thứ, nét mặt ai nấy đều rạng rỡ.

"Nhị tỷ?" Ân Mộ Tuyết trông thấy nàng, vẻ mặt vui tươi lập tức tan biến, thoáng hiện chút chán ghét, chiếc đèn hoa nhỏ trên tay cũng ngừng đung đưa.

"Tiểu muội." Ân Tranh chào hỏi, rồi nhìn sang Ân Triệt: "Đại ca."

Ân Triệt gật đầu, "Ừ" một tiếng, sau đó cảm thấy mình quá lạnh nhạt, liền gượng hỏi: "Hôm nay có ra ngoài ngắm đèn không?"

Ân Tranh cười lắc đầu: "Phu nhân bảo ta đến giúp việc, không rảnh đi được."

Nói xong, nàng liếc nhìn Ân Mộ Tuyết.

Ân Mộ Tuyết cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt đầy ý vị ấy, trong lòng cho rằng Ân Tranh đang khoe khoang mình có ích cho nhà, không như nàng chỉ biết rong chơi. Nghĩ vậy, nàng chớp mắt, nảy ra ý định, liền nói: "Nhưng cũng không thể suốt ngày ở nhà được. Đúng rồi, ngày mai ta hẹn với Đại tiểu thư nhà họ Ngô, nhị tỷ đi cùng ta nhé!"

Ân Tranh do dự: "Nhưng phu nhân..."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)