Chương 30

Chương 30
Trước Sau
Được hoàng hậu coi trọng, mỗi lần vào cung nàng không phải đi bộ, chỉ cần từ xe ngựa xuống rồi đổi sang kiệu.

Nàng cũng biết đây là đãi ngộ đặc biệt, không muốn quá phô trương, nhưng mấy lần khẩn cầu hoàng hậu đều không thu hồi ân điển. Vì thế hôm yến thưởng hoa, Ân Tranh không ngoài dự đoán gặp một đám quý nữ cùng được mời vào cung tại cổng cung, cùng với chiếc kiệu và Khang ma ma bên cạnh hoàng hậu đã chờ sẵn.

Người trọng sinh tuy nhiều nhưng cũng không phải nhà nào cũng có, chuyện trọng sinh cũng không phải ai cũng biết.

Phần đông chỉ biết trước đó Ung Đô xuất hiện một trận bệnh kỳ lạ khiến người ta ngủ mê không tỉnh, tỉnh dậy như bị ma nhập, nhưng rất nhanh lại bình thường, không cần uống thuốc.

Vì thế tương tự, rất nhiều người không biết vì sao Ân nhị tiểu thư bỗng nhiên được nhiều người theo đuổi như vậy. Người không biết chuyện quá nhiều, có kẻ chọn xuôi theo dòng, cùng những người biết chuyện đối đãi đặc biệt với Ân Tranh, cũng có kẻ bài xích nàng, thậm chí khinh bỉ.

Những quý nữ bài xích Ân Tranh đa phần cùng tuổi nhưng xuất thân cao quý hơn. Vô tình trong số những cô nương mà hoàng hậu mời lần này, đa phần đều là người như vậy.

Đáng thương hoàng hậu chỉ muốn nhân cơ hội này tạo mối lương duyên cho Ân Tranh và hoàng nhi, đồng thời giúp nàng kết giao thêm bạn, nào ngờ phản tác dụng, khiến Ân Tranh vừa đến cổng cung đã gặp phải sự hắt hủi.

Ân Tranh vốn quen an nhiên tự tại, cũng không cảm thấy gì, ngược lại Khang ma ma thấy lo lắng. Để mọi người biết hoàng hậu quý mến Ân Tranh đến mức nào nhằm răn đe những tiểu thư kiêu kỳ, bà cố ý nghênh đến trước mặt Ân Tranh, thái độ cung kính, còn đỡ tay mời nàng lên kiệu, khiến đám quý nữ trố mắt.

Bọn họ vừa mới còn vì thành công cô lập Ân Tranh mà nháy mắt ra hiệu, âm thầm chế giễu, quay đầu đã thấy Ân Tranh ngồi kiệu nhàn nhã đến vườn mai, còn bọn họ phải đi bộ trong gió lạnh.

Chiếc kiệu kia bọn họ vốn tưởng dành cho cô nương họ Hạ, nào ngờ lại không phải?

Đi kiệu nhanh hơn đi bộ, khi đám quý nữ đến vườn mai, Ân Tranh đã cùng hoàng hậu trò chuyện một lúc, uống mấy chén trà, ăn một miếng bánh phù dung tuyết đường.

Thấy vậy, có cô nương lặng lẽ thay đổi thái độ, muốn kết giao với Ân Tranh, cũng có kẻ trong lòng càng thêm bất mãn, quyết tìm cách dập nết kiêu ngạo của nàng.

Bị ép phải kiêu ngạo, Ân Tranh ngoan ngoãn ở bên hoàng hậu, chủ yếu do hôm nay trời quá lạnh, thể chất nàng lại yếu hơn người thường, sợ rét nên không muốn cùng các cô nương khác vui đùa ngắm hoa ngoài trời.

Yến thưởng hoa bắt đầu không lâu, có thái giám đến báo thái tử đã tới.

Đám quý nữ không khỏi xôn xao, Ân Tranh cũng tò mò muốn xem chồng kiếp trước của mình dung mạo ra sao.

Rất nhanh, một nam tử mặc hồng y đội kim quan, phía sau theo hầu cận xuất hiện ở lối vào vườn mai, hướng về phía bọn họ đi tới.

Lúc đầu, Ân Tranh chưa nhìn rõ người nam nhân kia. Khi hắn tiến lại gần, nàng bất giác khẽ giật mình.

Người ta thường ví đôi mắt đẹp như sao trời, nhưng nếu nhìn vào đôi mắt của Vân Trạch, người ta sẽ không nghĩ đến ánh sao lẻ loi, mà là bầu trời đêm thăm thẳm chứa đầy tinh tú. Thế nhưng, đôi mắt tuyệt mỹ ấy lại không phải điểm thu hút nhất trên khuôn mặt hắn.

Ân Tranh từng gặp không ít nam tử tuấn tú, nhưng chưa bao giờ nàng cảm thấy chắc chắn đến thế - trên đời này không thể có ai đẹp hơn hắn.

Nàng chậm rãi lấy lại tinh thần, bất giác nghi ngờ: Phải chăng kiếp trước mình lấy hắn chỉ vì dung mạo này?
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)