Không còn lớp trang điểm che đi, nét thanh xuân tươi tắn của thiếu nữ tuổi mười tám hiện rõ.
Lông mày thanh tú như trăng non, làn da mịn màng không cần phấn son, chỉ một chút son đỏ trên môi đã tôn làn da thêm trắng ngần, khiến gương mặt vốn thanh tú bỗng trở nên sắc sảo, quyến rũ, khác hẳn ngày thường khiến người ta không rời mắt.
Phùng Niên còn muốn vẽ hoa văn trên trán Ân Tranh nhưng bị nàng né tránh.
"Đủ rồi." Ân Tranh tỏ vẻ bất đắc dĩ. Giọng điệu bình thản khiến Phùng Niên đang phấn khích phải dừng lại.
Phùng Niên cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng Ân Tranh không có gì khác thường nhưng nàng ta lại thấy sợ hãi không rõ nguyên do.
Đúng lúc đó người từ viện Ân Mộ Tuyết đến thúc giục. Phùng Niên vội vàng quên ngay nỗi sợ thoáng qua. Cùng Quá Tiết xách đồ theo Ân Tranh ra cổng phủ.
Trước phủ Ân đã chuẩn bị hai cỗ xe. Ân Mộ Tuyết đang đợi trong xe đã mất kiên nhẫn. Nghe tin Ân Tranh tới nàng vén rèm lên nhìn. Rồi cũng như lúc Ân Tranh soi gương ngây người.
Ân Mộ Tuyết từng nghe nói sinh mẫu Ân Tranh là Hồ cơ dung mạo lộng lẫy nhưng từ trước đến nay đều chế nhạo tin đồn ấy. Cho đến khi thấy Ân Tranh trang điểm chỉn chu thì nàng mới tin. Rồi trong lòng lại nổi lên sự khó chịu.
Sự khó chịu ấy khiến nàng lạnh nhạt với Ân Tranh suốt buổi chơi đèn. Mặc kệ Ân Tranh đi phía sau còn mình thì vui vẻ trò chuyện cùng Đại tiểu thư họ Ngô.
Phố xá đông nghịt người. Những giàn đèn lồng treo khắp nơi. Cửa hàng hai bên đường cũng nhộn nhịp hơn ngày thường.
Đoàn rồng lửa dài hàng chục người khiêng đi qua giữa tiếng trống chiêng. Khi đuôi rồng vẫy qua Ân Mộ Tuyết bỗng nhìn thấy mấy người quen. Mắt sáng lên: "Lâm Công tử!"
Nhóm người kia gồm cả nam lẫn nữ. Đứng đầu là Tiểu thế tử phủ An Quốc công và người Ân Mộ Tuyết gọi - Lâm Giác Khanh.
Ân Mộ Tuyết kéo Đại tiểu thư họ Ngô chạy tới. Ân Tranh đành bỏ lại chiếc quạt vừa cầm lên để đi theo.
Tiểu thế tử mang theo muội muội ruột. Nhóm người đang nói chuyện bỗng nhận ra một gương mặt lạ mới là Ân Tranh bèn tò mò hỏi thăm.
Biết là tỷ của Ân Mộ Tuyết, An Như Tiên – muội muội của tiểu thế tử tỏ ra cực kỳ hứng thú. Không chỉ nàng, mọi người cũng đều lén liếc nhìn Ân Tranh. Bởi nhan sắc nàng quả thực xuất chúng.
Nhưng chẳng bao lâu mọi người liền thất vọng.
Họ phát hiện Ân Tranh chỉ có mỗi nhan sắc. Ngoài ra không có điểm sáng nào. Nói gì cũng gật không có chính kiến, cảm giác như một chiếc bình hoa rỗng tuếch - đẹp nhưng vô dụng.
Thêm thái độ lạnh nhạt của Ân Mộ Tuyết, dần dà mọi người cũng phớt lờ Ân Tranh nhạt nhẽo.
Bị bỏ rơi nhưng Ân Tranh vẫn mỉm cười bình thản. Hai nha hoàn cũng đã quen việc này, họ cùng nàng đi phía sau vừa ngắm đèn vừa mua đồ tự tìm niềm vui.
Trong hội hoa đăng mấy cửa hiệu hợp tác tổ chức trò chơi: Mua hàng đổi hoa tiên dùng hoa tiên đoán câu đố trên giàn đèn. Ai đoán trúng nhiều nhất sẽ nhận được chiếc đèn lồng đẹp nhất.
Không biết ai khơi mào, bọn công tử bỗng tranh giành kịch liệt để giành chiếc đèn ấy.
Cuối cùng Lâm Giác Khanh thắng cuộc, hắn tặng đèn cho Ân Mộ Tuyết. Những người khác cũng tặng đèn cho người trong lòng hoặc nữ tử lạ mặt đi ngang qua.
Ân Tranh đi phía sau nên có lẽ mọi người đã quên mất, nàng không nhận được chiếc đèn nào.
Phùng Niên thấy Ân Tranh tay không khẽ hỏi: "Cô nương, ta có nên mua đèn không?"
"Không cần." Ân Tranh ngẩng đầu. Đôi mắt xanh thẫm in bóng tòa tháp bảy tầng phía xa. Tòa tháp tường trắng ngói đen mỗi tầng đều treo chuông gió.
Nàng nói: "Để dành tiền lên Tư Thiên lâu thả đèn cầu trời."