Chương 24

Chương 24
Trước Sau
Ân Tranh quan sát kỹ phát hiện, những nha hoàn quét dọn vốn nhờ sự "khoan dung độ lượng" của nàng thường lười biếng, giờ cũng chăm chỉ một lần, dọn dẹp toàn bộ sân viện sạch sẽ.

Cỏ dại bên đường lát đá đã biến mất, lồng chim lâu ngày bỏ không dưới hiên đã được rửa sạch, còn thả vào một chú chim sẻ vàng. Trên cây trong viện treo mấy chiếc chuông gió sứ trắng điểm xuyết, ngay cả rèm cửa cũ kỹ cũng được thay mới.

Bước vào phòng, hương cơm thơm ngào ngạt xộc vào mũi.

"Cô nương về rồi!" Phùng Niên đang bày cơm, mắt sáng lên, không nhịn được khen ngợi: "Quá Tiết thật thần kỳ, nàng ấy nói cô nương trưa nay sẽ về dùng cơm, bảo ta dọn dẹp phòng xong tự đi nhà bếp, không ngờ cô nương thật sự về."

"Ta nào có nói vậy." Quá Tiết từ ngoài bước vào, tay bưng chậu nước nóng: "Ta nói, dù cô nương có về hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn cơm trưa."

Nói xong, nàng nhìn Ân Tranh: "Cô nương, xin mời rửa tay dùng cơm."

Ánh mắt Ân Tranh không dừng lại trên người Quá Tiết, rửa tay xong liền đến bàn ngồi xuống.

Trong viện Ân Tranh không có nhiều quy củ, không cần nha hoàn túc trực, cũng không cho hầu hạ dùng cơm.

Nhưng lần này, Ân Tranh chỉ để Phùng Niên về phòng nàng ta ăn cơm, giữ Quá Tiết lại.

Phùng Niên có chút do dự, bởi nàng cảm thấy Quá Tiết đã không sao, thậm chí trở nên tốt hơn trước, không chỉ cùng mấy người bọn họ dọn dẹp sân viện sạch sẽ mà bữa trưa lấy từ nhà bếp cũng phong phú hơn hẳn.

Phùng Niên hỏi nha hoàn đi cùng Quá Tiết, muốn biết làm sao nàng ấy lấy được đồ ăn ngon thế, nào ngờ nha hoàn kia miệng lưỡi vụng về, nói mãi chỉ biết dùng "Quá Tiết tỷ tỷ giỏi lắm" để miêu tả hành động của Quá Tiết trong nhà bếp.

Nếu cô nương hiểu lầm mà bỏ Quá Tiết, vậy thì quá tệ rồi.

Ân Tranh nhìn ra nỗi lo của Phùng Niên, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phùng Niên tính tình thẳng thắn, cũng biết cô nương sẽ không trách mắng, liền nói ra suy nghĩ trong lòng.

Ân Tranh bất đắc dĩ an ủi: "Nghĩ bậy gì thế, giữ Quá Tiết lại là vì trước đó nàng ấy nói có chuyện muốn nói với ta, nào phải ta cố ý lưu nàng ấy lại làm khó."

Phùng Niên cuối cùng cũng nhớ ra, trước khi cô nương bị Từ ma ma gọi đi, Quá Tiết đích thân nói có chuyện muốn nói với cô nương, vì việc này còn đặc biệt cúi đầu hành lễ.

Phùng Niên mới yên tâm về phòng ăn cơm, để Quá Tiết ở lại phòng Ân Tranh.

Phùng Niên rời đi, Ân Tranh cầm đũa lên gắp cho mình một miếng măng tươi.

Quá Tiết đi đến bên bàn, cầm đôi đũa khác, vừa gắp đồ ăn cho Ân Tranh vừa mở miệng: "Cô nương thông minh, hẳn đã biết chuyện gì xảy ra với nô tỳ."

Giọng nói vốn là của thiếu nữ, nhưng lúc này từ Quá Tiết nói ra lại trầm tĩnh như nước.

Nhưng thứ nước này dù tĩnh lặng, lại không khiến người ta cảm thấy u ám, ngược lại mang theo chút giai điệu, nghe cực kỳ êm tai, khiến người ta không nhịn được lắng nghe.

Ân Tranh không biết Quá Tiết trải qua chuyện gì, nhưng từ miêu tả của Phùng Niên cùng cử chỉ của Quá Tiết thì không khó nhận ra, kỹ năng hầu hạ của nàng ta đã có bước tiến vượt bậc.

Ân Tranh không lên tiếng, chỉ ăn phần mình, nghe Quá Tiết từng li từng tí kể lại.

Quá Tiết cũng không phụ sự mong đợi cả buổi sáng của Ân Tranh, đem hết những gì trải qua kiếp trước kể lại, trong đó có rất nhiều điều Ân Mộ Tuyết không biết.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)