Chương 33

Chương 33
Trước Sau
Giả Viên suy nghĩ rồi đáp: "Bẩm điện hạ, năm xưa khoảng 17 năm về trước, quốc sư từng tiên đoán về Hồ họa."

Được câu trả lời, Vân Trạch liền đuổi Giả Viên đi trồng cây.

Đến Đại Lý Tự, hắn ném ngọc bội cho quan lại ở đây, bảo họ dùng vật này thẩm vấn hai tù nhân bị Bồ Thiên Quân bắt từ Tư Thiên Lâu.

Nhưng hai tên tù vẫn im lặng như trước, không chịu khai báo như lời Ân Tranh hứa.

Vân Trạch nhíu mày, cảm thấy tình hình có gì đó kỳ lạ.

Hắn rời Đại Lý Tự về cung, trên đường tình cờ gặp muội muội – Trưởng công chúa Nhuỵ Gia vừa từ Nam Đan trở về.

Nhuỵ Gia cùng Vân Trạch đều do hoàng hậu sinh ra, bề ngoài như đóa hoa trên núi cao khó với tới, nhưng người thân biết rõ nàng là công chúa hay lơ đễnh lại nhát gan. Sở dĩ bị hiểu lầm tính cách cao ngạo là do thị lực kém, nhìn xa không rõ nên thường bị cho là "coi trời bằng vung".

Hai huynh muội chào hỏi rồi cùng về cung.

Đến cổng cung, Nhuỵ Gia xuống xe lẽo đẽo theo Vân Trạch hỏi chuyện Ân nhị tiểu thư, nói hoàng hậu viết mấy bức thư khiến nàng tò mò vô cùng.

Vân Trạch đang định tìm Ân Tranh, không muốn nói nhiều liền rủ Nhuỵ Gia cùng đến vườn mai.

Nhưng chưa kịp rời khỏi cổng cung, có người từ Đại Lý Tự chạy đến: "Thái tử điện hạ!"

Người này không dám phi ngựa trong thành, chạy hộc tốc đến nơi, xuống ngựa liền hướng về Vân Trạch.

Lính canh chặn lại, Vân Trạch nhận ra là quan Đại Lý Tự vừa gặp, tưởng hắn đến trả ngọc bội.

Không ngờ người này hoảng hốt thông báo: "Hai tên tù nhân đã chết!"

...

Ngục tù Đại Lý Tự cũng như bao nhà ngục khác, tối tăm ẩm thấp hôi hám, cùng với những tù nhân như ma sống khiến nơi đây tựa địa ngục trần gian.

Từ khi vào đây, Nhuỵ Gia không biết đã giật mình bao lần khiến Vân Trạch bực mình quát: "Về đi."

"Muội không về." Nhuỵ Gia cố trấn tĩnh, nép vào Bồ Thiên Quân đang đến gần, hy vọng hơi ấm võ tướng sẽ giúp nàng an tâm.

Quan văn Đại Lý Tự đi sau thấy vậy nhận ra Trường công chúa không kiêu kỳ như lời đồn, mà giống hệt cô con gái nhỏ nhà mình vừa nhát gan lại mê truyện kinh dị, mỗi lần đọc đều sợ hét lên nhưng không chịu bỏ sách xuống.

Đại Lý Tự khanh đi phía trước thuật lại sự việc: "Sau khi điện hạ rời đi, ngục tốt khóa cửa ngục. Không lâu sau hai tên tù la hét, khi mở cửa vào thì chúng đã không nói được, nửa khắc sau thì tắt thở."

Vân Trạch hỏi không chút xúc động: "Chúng hét gì?"

Đại Lý Tự khanh ngập ngừng, liếc nhìn Nhuỵ Gia đang run rẩy, rồi nhìn Vân Trạch vô cảm trước nỗi sợ của muội muội, thưa: "Bẩm điện hạ, chúng hét: Đừng lại gần."

Nhuỵ Gia sợ đến nỗi kêu lên một tiếng vang cả ngục tù.

Cái chết của hai tên tù quá kỳ lạ, quan lại Đại Lý Tự không dám tự quyết, nên khi Vân Trạch đến, chỉ thấy hai xác chết vẫn bị trói trên cọc gỗ.

Nhuỵ Gia vừa muốn nhìn lại vừa sợ, núp cả người sau lưng Bồ Thiên Quân, chỉ dám thò cái đầu nhỏ ra như gà con tìm mẹ.

Bồ Thiên Quân để mặc nàng kéo áo sau lưng mình, dù cổ áo trước siết chặt cổ cũng không bảo nàng buông tay.

Thực ra hắn có thể bước lên một bước để Nhuỵ Gia tự buông tay mà vẫn giữ thể diện, nhưng hắn không làm vậy. Bởi hắn nhớ rõ kiếp trước, Nhuỵ Gia đột ngột qua đời không lâu sau khi Vân Trạch lên ngôi.

Lúc đó hắn phụng mệnh đi Thanh Châu dẹp loạn, không ở Ung Đô, khi trở về mới biết tin, hắn đau lòng rất lâu. Giờ thấy nàng lại xuất hiện khỏe mạnh trước mặt nên không khỏi nuông chiều. Suốt những năm làm bạn đọc sách cùng Vân Trạch, Nhuỵ Gia luôn là đứa bé đuôi bám sau lưng, trong lòng hắn cũng xem nàng như muội muội.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)