Hạ Khinh Tước không phải con gái vương công đại thần nào ở Ung Đô, nàng là con gái của Nam Đan vương, đồng thời là cháu gái của hoàng đế hiện tại.
Ngay cả công chúa hoàng thất cũng hiếm ai cao quý hơn nàng. Nếu nàng chán ghét Ân Tranh, cố ý làm khó, e rằng ngay cả hoàng hậu cũng khó trách phạt.
Với suy nghĩ đó, Bồ Giai Uyên thường viết trong thư cho Hạ Khinh Tước những lời xấu về Ân Tranh.
Dạo trước khi Hạ Khinh Tước từ doanh trại Nam doanh ngoài thành trở về, nàng ta lập tức nhắc Nhuỵ Gia trưởng công chúa gửi thiếp mời, chính là vì ngày hôm nay.
Bồ Giai Uyên dốc hết tâm cơ, để đảm bảo Hạ Khinh Tước sẽ tới, còn đặc biệt sai xe nhà đi vòng qua đón. Vào Hi Xuân uyển xong còn cố ý dẫn Hạ Khinh Tước đến chỗ Ân Tranh.
Nhưng khi nhìn thấy hai tỷ muội họ Ân, Bồ Giai Uyên sững sờ - Ân Tranh và Ân Mộ Tuyết ăn mặc giống hệt nhau, nàng nhất thời không phân biệt được ai mới là mục tiêu.
Đúng lúc này, Hạ Khinh Tước bên cạnh bỗng tiến về phía hai tỷ muội họ Ân, không chút do dự gọi một người trong số họ: "A Tranh."
Nghe thấy có người gọi mình, Ân Tranh quay đầu nhìn, thấy một nữ tử mặc bào đen cổ viền, tóc buộc cao, ăn mặc như nam tử đang bước tới.
Nữ tử đó dáng người cao ráo, dung mạo cũng không tầm thường, bước đi gọn gàng khí phách, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Người con gái như vậy, nếu Ân Tranh từng gặp chắc chắn không thể quên nhưng nàng thực sự không nhớ ra, trừ phi...
Như để xác nhận suy đoán của Ân Tranh, đối phương đứng trước mặt nàng, cười lớn nói: "Đúng rồi, kiếp này ngươi chưa biết ta. Ta họ Hạ, tên Khinh Tước, tự Triều Minh, ngươi gọi ta Triều Minh là được."
Bồ Giai Uyên nhìn Hạ Khinh Tước tiến đến chỗ Ân Tranh, cử chỉ lời nói đều thân quen, trong lòng nàng ta như bị sét đánh, tan hoang như đất cháy. Dù từ lời nói của Hạ Khinh Tước đã đoán ra phần nào, nhưng nàng ta vẫn vội chạy đến bên cạnh, gương mặt cứng đờ hỏi: "Ngươi lúc nào lấy tự vậy? Sao ta không nghe ngươi nhắc đến?"
Hạ Khinh Tước thấy nơi này không có ai, ngoài hai chị em họ Ân chỉ còn có họ, liền nói: "Chuyện kiếp trước rồi, lúc đó Nam Đan gặp hạn hán, đệ đệ bất tài của ta không những không nghĩ cách cứu tế, còn muốn liên kết với Trấn Kiêu để tự lập ba châu Nam Đan thành một nước. Ta là con dân Đại Khánh, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn hắn đi vào đường sai lầm bèn tự xin về Nam Đan bình loạn. A Tranh đặc biệt tiễn ta ra thành, còn bảo ta nếu sau này muốn lấy tự, thì hai chữ Triều Minh hợp với ta nhất."
Triều Minh, lấy ý "bách phượng triều minh", là điềm lành chỉ xuất hiện khi người hiền tài lên ngôi cao.
Ở Đại Khánh, nam tử mười bảy tuổi gia quan sẽ được tôn sư ban tự, nữ tử thì phải lấy chồng hoặc lập công danh mới được đặt tự.
Ân Tranh đặt tự "Triều Minh" cho Hạ Khinh Tước về Nam Đan bình loạn, rõ ràng đang nói với nàng: "Giết chết đệ đệ ngươi, ngươi mới là người xứng đáng nhất làm Nam Đan vương."
Bồ Giai Uyên bị chấn động.
Nữ tử triều đình này dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể trở thành vương, ngay cả ở Nam Đan - nơi địa vị nữ tử rất cao, các đời Nam Đan vương thống lĩnh Chu Tước doanh đều là nam tử. Để Hạ Khinh Tước làm Nam Đan vương, cai quản một vùng, chuyện này sao có thể.
Bồ Giai Uyên vừa cảm thấy khó tin, vừa có chút phấn khích khó tả, nhưng vì sao lại phấn khích thì chính nàng ta cũng không nói rõ được.
Và vì chuyện Hạ Khinh Tước vừa kể, lòng bất phục của Bồ Giai Uyên với Ân Tranh cũng giảm đi phần nào.