Tư Thiên lâu chính là tên tòa tháp. Mỗi dịp Thượng Nguyên, dưới tháp sẽ bán loại đèn cầu trời đặc biệt. Cho phép người ta viết chữ hoặc vẽ tranh lên đèn trước khi thả lên trời.
Ân Tranh mua một chiếc nhưng không viết gì. Trực tiếp đốt sáp thông dưới đèn, nhìn nó từ từ bay lên.
Nhiều người cũng thả đèn như vậy. Riêng Ân Mộ Tuyết thả tới ba chiếc viết đầy ước nguyện.
Những chiếc đèn bay vòng quanh Tư Thiên lâu càng lúc càng cao. Màu sắc ấm áp như xua tan không khí lạnh đêm đông.
Phía bắc Tư Thiên lâu chính là hoàng cung. Nhiều cung điện được xây trên đài cao. Đặc biệt là Lãnh Vũ điện không chỉ xây trên đài cao mà còn có hai tầng.
Đêm nay yến tiệc Thượng Nguyên được tổ chức ở tầng hai Lãnh Vũ điện. Ngoài hoàng đế hoàng hậu và văn võ bá quan còn có sứ giả ngoại bang đến triều cống trước Tết.
Trong tiệc mọi người uống rượu thưởng thức ca vũ. Cách một bức tường có nam tử khoác đại trường dựa cột. Tư thế không đứng đắn.
Nam tử đội kim quan rồng cuốn. Dưới đại trường là bào đỏ thêu tứ long năm móng. Đeo ngọc bội và ấn kỳ lân nhỏ bằng ngón tay cái. Khí chất quý phái.
Dường như say rượu khiến thần thái nam tử lộ vẻ mệt mỏi. Đôi mắt đẹp hướng về Tư Thiên lâu. Trong đồng tử phản chiếu ánh đèn cầu trời như sao trời lấp lánh mê hoặc khó cưỡng.
Hoạn quan Giả Viên thấy chủ tử say mê ngắm nhìn bèn đề nghị: "Điện hạ nếu thích có thể sai Tư Thiên lâu dâng trăm chiếc đèn vào cung. Bảo cung nữ thắp bên Kỳ Lân trì. Lúc đó đèn trời soi bóng mặt nước ắt sẽ đẹp hơn bên ngoài."
Nam tử chuyển ánh mắt hỏi: "Trong cung không có đèn cầu trời sao? Cần gì phải xin từ Tư Thiên lâu?"
Giả Viên nở nụ cười tươi rói, giải thích: "Điện hạ có lẽ không biết, đèn cầu trời của Tư Thiên lâu đều do quân ty Kiềm Bắc đặc chế. Nhiên liệu là tùng chi Tây Lâm, khung tre làm từ trúc xích Nam Đan, giấy bọc là loại giấy chống cháy chỉ có ở Túc Đông, tự nhiên khác hẳn đèn trong cung. Nô tài còn nghe nói năm nay những chiếc đèn này được đưa tới Quán Thế tháp Tây Lâm để “tắm âm” nên thường lệ vận chuyển trước một tháng, năm nay lại trễ hơn, mãi đến mười bốn tháng Giêng mới đưa vào Ung Đô."
"Kiềm Bắc, Tây Lâm, Nam Đan, Túc Đông." Nam tử lần lượt điểm lại những địa danh Giả Viên nhắc đến, rồi khẽ cười: "Tư Thiên lâu quả là giàu có."
Giả Viên hiểu rõ tính cách thích gây rối của chủ tử, nghe vậy liền toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt suýt nữa giữ không vững: "Điện... điện hạ..."
Lời can ngăn chưa kịp thốt ra, thái giám Từ công công bên cạnh hoàng đế đã tìm tới, nói với nam tử: "Thái tử gia, ngài lại trốn ở đây rồi. Hoàng thượng đang tìm ngài đấy."
Vân Trạch - vị thái tử này hoàn toàn không tỏ ra cung kính như một hoàng tử nên có, chỉ lạnh nhạt liếc mắt hỏi: "Phụ hoàng tìm ta có việc gì?"
Từ công công giơ ngón tay út chỉ về phía tường, nói: "Quận chúa Lĩnh bộ sau khi dâng vũ đã trực tiếp bày tỏ ngưỡng mộ điện hạ, sứ giả Lĩnh bộ cũng có ý muốn liên hôn. Hoàng thượng không muốn độc đoán nên gọi ngài về để tự quyết định."
Vân Trạch nghe xong, cười: "Ồ?" một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự hào hứng khiến hai vị công công từng trải đều im lặng.
Trong hoàng cung, ai chẳng biết thái tử điện hạ hoang đường đến mức hoàng đế và hoàng hậu cũng bó tay. Đến nay chưa thành hôn cũng chỉ vì hắn không muốn, bất kỳ đại thần nào dám tấu lên đều bị hắn đào ba thước đất cắn cho thương tích đầy mình, khiến triều đình trước sau không ai dám nhắc tới chuyện này nữa.