Chương 10

Chương 10
Trước Sau
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn trang điểm của nàng, không khí trong lành mát mẻ khiến người ta vô cùng dễ chịu. Ân Tranh đứng dậy thay quần áo, đi ra cửa bảo một nha hoàn ngoài sân đi lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.

Còn Phùng Niên và Quá Tiết có lẽ đêm qua ngủ không ngon nên Ân Tranh định để họ ngủ thêm một lát rồi tí sẽ gọi dậy sau.

Khi Ân Tranh đang tự trang điểm thì Phùng Niên chạy tới, có lẽ bị việc ngủ quên giấc dọa sợ nên quần áo nàng ta chưa mặc chỉnh tề, tóc cũng xõa tung.

Ân Tranh cười nhạo, bảo nàng ta mặc quần áo chỉnh tề, chải tóc gọn gàng rồi hẵng đi nhà bếp lấy bữa sáng.

Phùng Niên thấy Ân Tranh không giận, không biết lần thứ bao nhiêu trong lòng lại cảm thán - tính tình cô nương nhà mình thật quá tốt!

"À này." Ân Tranh hỏi Phùng Niên: "Quá Tiết đâu?"

Khác với Phùng Niên, Quá Tiết vốn cẩn thận đúng giờ, thường ngày Phùng Niên không dậy nổi đều là do Quá Tiết gọi, sao hôm nay lại là Phùng Niên dậy trước?

"Nô tì gọi rồi nhưng không hiểu sao gọi không dậy." Phùng Niên nhanh chóng búi tóc xong, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Nô tì đi nhà bếp trước, Quá Tiết để Thúy Nhi đi xem lại."

Nói xong Phùng Niên chạy mất, Ân Tranh tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm, bận rộn với mái tóc và khuôn mặt của mình.

Lúc này Ân Tranh còn không biết, sau ngày hôm nay mọi thứ sẽ hỗn loạn đến mức nào.

Do Quá Tiết mãi không tỉnh nên sau khi Ân Tranh dùng bữa sáng xong liền đưa Phùng Niên một ít tiền, bảo nàng ta ra ngoài tìm lang y đến xem cho Quá Tiết. Sau đó nàng một mình ra khỏi viện, đi chào hỏi lão phu nhân và phu nhân.

Lão phu nhân tinh thần khá tốt, thấy Ân Tranh đến liền kéo lại bên cạnh, dùng bàn tay nhăn nheo sờ lên trán nàng, sợ đêm qua nàng ra ngoài bị cảm nên sáng nay mới dậy muộn.

Ân Tranh nở nụ cười, nụ cười ấy sâu đến đáy mắt khiến đôi mắt xanh thẫm thêm phần sinh động: "Tổ mẫu ơi, cháu không sao, chỉ là đêm qua ngủ muộn nên sáng nay không dậy nổi thôi."

Lão phu nhân không tin, còn trách mắng: "Ta không biết tính cháu sao? Gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, bảo về ở với tổ mẫu lại không chịu, chưa thấy đứa nào bướng như cháu."

Ân Tranh hiếm hoi làm bộ dạng của thiếu nữ, cười đùa dỗ dành lão phu nhân, để bà sờ trán rồi lại nắm cổ tay bắt mạch.

Không biết lão phu nhân học ở đâu, bắt mạch có vẻ chuyên nghiệp, sau khi xác định nàng thật sự không có bệnh mới thả nàng đi.

Sau đó Ân Tranh đến chính viện định chào phu nhân, nào ngờ phu nhân cũng chưa dậy, nàng chỉ gặp được Lưu ma ma.

Lưu ma ma tâm trạng khá tốt, còn rảnh rỗi đích thân đưa Ân Tranh đến tiểu Phật đường.

Bày trí trong Phật đường vẫn như cũ, thanh nhã đơn giản, bên cửa sổ đặt bàn, trên bàn để kinh Phật và văn phòng tứ bảo nàng cần chép hôm nay.

Ân Tranh ngoan ngoãn ngồi xuống chép kinh, không lâu sau thì Phùng Niên chạy đến, nàng ta nắm tay Ân Tranh khóc đỏ mắt: "Cô nương! Cô nương cứu Quá Tiết! Cô nương nhất định phải cứu Quá Tiết!"

Ân Tranh đặt bút xuống, đứng dậy hỏi: "Quá Tiết làm sao? Lang y đâu? Lang y nói thế nào?"

Phùng Niên vừa khóc vừa nói, lời nói đứt quãng: "Ta... ta không tìm được lang y, bên ngoài tiệm thuốc đông nghẹt người, đều nói nhà có người ngủ không dậy nổi. Trên đường về nô tì gặp Hạ Hà trong viện nhị lão gia, nàng ấy nói... nói sáng nay nhị lão gia cũng gọi không dậy, vừa tỉnh lại được nhưng người lại như phát điên rồi! Cô nương, Quá Tiết... Quá Tiết phải làm sao? Quá Tiết không lẽ tỉnh dậy cũng sẽ điên sao? Cô nương nhất định phải cứu nàng ấy!"
Trước Sau
BÌNH LUẬN (9)