Chương 3

Chương 3
Trước Sau
Giờ phút này, vì sói lửa bén mảng đến nên đàn hạc đã kinh hãi bay đi xa.

Diệp Lãm Thu cuối cùng cũng nhìn thấy con sói lửa đang nổi điên kia: hàm răng nhọn dài lộ ra ngoài sắc bén vô cùng, nước dãi không ngừng nhỏ xuống, đôi mắt thú màu đỏ tươi tràn ngập sự hưng phấn của giết chóc.

Sói lửa vốn dĩ đã là một loài mãnh thú có sức tấn công rất mạnh, đạt đến phẩm cấp này thì càng không cần phải nói, mà một con sói lửa như vậy lại phát điên, cắn người khắp nơi.

Nếu không nhanh chóng hàng phục nó thì chắc chắn sẽ thương vong thảm thiết.

Điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, con sói lửa vốn đang bị truy đuổi kia lại đột ngột quay đầu về phía sau, nhào tới cắn xé vị tu sĩ gần nó nhất, cái miệng đầy máu nhắm thẳng vào cổ vị tu sĩ!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không kịp ngăn cản, chỉ thấy giây tiếp theo vị tu sĩ kia sắp bị chia lìa thân thể.

"Phụt" một tiếng, âm thanh máu thịt bị xuyên thủng.

Nhưng không phải phát ra từ vị tu sĩ đáng thương kia.

Một thanh kiếm ánh lên hàn quang chuẩn xác đâm xuyên qua người con sói lửa.

Con sói lửa mạnh mẽ thậm chí còn không có cơ hội giãy dụa, đã trực tiếp mất mạng, ngã xuống đất.

"Là đại sư huynh Lê Xuyên!" Tiếng hô kinh ngạc trong đám đông phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc.

Diệp Lãm Thu từ xa nhìn người đàn ông áo trắng cao lớn đứng thẳng cầm kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, dù không có tiếng hô kia thì cô cũng biết thân phận của người này.

Đó là vị đại sư huynh tu vô tình đạo của cô.

Lê Xuyên.

Đối phương gần như phù hợp với mọi định kiến của Diệp Lãm Thu về một kiếm tu vô tình đạo: Thanh niên một thân bạch y không nhiễm chút bụi trần, đầu đội ngọc quan, hắn có một gương mặt tuấn mỹ phi phàm nhưng khí chất lạnh lùng xa cách đủ để khiến người ta bỏ qua tất cả.

Ánh mắt, biểu cảm của hắn đều lạnh lẽo như thanh kiếm trong tay, cả người tựa như một tảng băng di động cao lớn.

"..."

Các đệ tử môn phái khác vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí "là đại sư huynh, chúng ta được cứu rồi!", chỉ có Diệp Lãm Thu theo bản năng sờ sờ thắt lưng của mình.

Chỗ đó bắt đầu âm ỉ đau.

Đâm chuẩn xác như vậy sao hả đại sư huynh?

Không làm bác sĩ phẫu thuật thật đáng tiếc!

Nam tu mặt lạnh đâm nàng trong mơ giờ cũng đã có hình tượng cụ thể.

Nếu như trước đây hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của Diệp Lãm Thu, vẫn còn ở giai đoạn nghi ngờ, thì bây giờ không cần nghi ngờ nữa, sói bỏ trốn mà còn cố tình đi qua cái chỗ xó xỉnh cô ở cũng đủ trùng hợp rồi.

Diệp Lãm Thu không chán nản quá lâu, nghĩ kỹ thì đây cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển tình thế, cốt truyện này còn chưa bắt đầu mà.

Cô không muốn cầm kịch bản nào cả, thời gian cô đến rõ ràng là sớm hơn thời điểm cốt truyện xảy ra.

Vậy thì nhân lúc này mà thay đổi nó!

Diệp Lãm Thu không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo bị Lê Xuyên đâm.

Về phần tại sao Diệp Lãm Thu không nghĩ đến việc trực tiếp rời khỏi tông môn, tránh xa các nhân vật chính?

Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, cô lại không có chỗ dựa, không hiểu biết gì, như vậy chết còn nhanh hơn.

Tiên hạ thủ vi cường?

Con sói lửa trên mặt đất dường như đã nhiệt tình vẫy tay với Diệp Lãm Thu: Đến đây đến đây, cùng nhau nằm ván gỗ nào.

"..."

Diệp Lãm Thu gạt bỏ những ý nghĩ không hợp thời, nhanh chóng bắt đầu động não.

Cái đầu cứng nhắc kia, mau nghĩ đi!

...
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước