Nhận được câu trả lời: "Chỉ cần là đệ tử trong môn đều có thể đến."
Còn miễn phí nữa!
Lần này Diệp Lãm Thu càng thêm kính trọng người đã đưa ra ý tưởng và thực hiện nó, cô đã chuẩn bị đến Luận Kiếm Điện "check-in" rồi.
Cho nên: "Cái Luận Kiếm Điện này là vị tiền bối giàu kiến thức uyên bác, công đức vô lượng nào làm ra vậy?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lê Xuyên lộ ra vài phần kỳ lạ, hắn dừng lại một chút rồi mới nói: "Sư tôn của chúng ta."
Sư tôn của Diệp Lãm Thu đang ngao du bên ngoài, đến giờ cô vẫn chưa được gặp mặt trực tiếp trưởng lão Bạch Vu.
Diệp Lãm Thu cũng không biết mình có ảo giác không, giờ phút này đại sư huynh dường như hiếm thấy chờ cô tiếp lời.
Nhưng ấn tượng về vị sư tôn này trong đầu cô rất nghèo nàn, để an toàn cứ khen là xong!
Diệp Lãm Thu giơ ngón tay cái lên cảm thán: "Bốn thầy trò chúng ta thật trâu bò!"
Lê Xuyên: "..."
Diệp Lãm Thu rất hài lòng với câu trả lời của mình, xem đây gọi là EQ cao này, một câu khen hết cả sư tôn, đại sư huynh, tiểu sư muội.
Sự trâu bò của mọi người là không cần bàn cãi, còn về việc lồng thêm cô vào ý riêng này?
Cái này gọi là giáp đái tư hóa, tiện thể nhắc đến cô cũng chỉ là thuận miệng thôi, mọi người đều là đồng môn cả rồi, đừng có nhỏ mọn như vậy.
(Editor: Giáp đái tư hóa chỉ việc lén lút đưa vào những nội dung, ý kiến cá nhân hoặc mục đích riêng vào câu nói)
Lê Xuyên không bình luận về hành vi vô liêm sỉ này của Diệp Lãm Thu, bởi vì một phù truyền âm gấp thành hình hạc giấy từ xa bay về phía Diệp Lãm Thu, cuối cùng đậu trên đầu ngón tay cô.
Diệp Lãm Thu nháy mắt với Lê Xuyên.
Lê Xuyên dù tu vô tình đạo nhưng lễ nghĩa như thế nào thì vẫn hiểu, hắn đã tự động tránh đi.
Sau khi nghe xong phù truyền âm, khóe miệng Diệp Lãm Thu hơi cong lên.
Trương Tỳ Hưu thông báo thoại bản đã xong, có thể đến lấy bản mẫu rồi.
...
Lấy được bản mẫu, đưa đến tay Sài Linh thì không có gì khó khăn.
"Sư tỷ không ngồi thêm chút nữa sao, sao nhanh vậy đã đi rồi?"
Đã đưa đến tận cửa viện rồi nhưng tay Sài Linh vẫn níu lấy cánh tay của Diệp Lãm Thu, đôi mắt hạnh đầy vẻ không nỡ.
Từ góc độ của Sài Linh mà nói thì nàng đã cách sư tỷ một ngày rồi, vất vả lắm sư tỷ mới đến nhà nàng chơi, sao mới uống được hai ấm trà đã muốn đi rồi.
"Lần sau đi, ta còn phải đi luyện kiếm."
Diệp Lãm Thu thở dài, không phải cô không muốn chơi tiếp với tiểu sư muội, nhưng chỉ khi cô không ở đây thì tiểu sư muội mới có thể tiếp tục đọc thoại bản.
Diệp Lãm Thu đã nhân lúc uống trà nhét thoại bản do mình viết vào đống thoại bản mới của Sài Linh rồi, Sài Linh chắc chắn sẽ thấy.
Sài Linh vẫn quyến luyến không rời, tay vẫn ngoan ngoãn buông ra, nàng không thể làm phiền sư tỷ nâng cao tu vi.
Sài Linh nói: "Sư tỷ đi đi, muội đã phơi xong linh quả mật tiễn rồi, đợi tỷ bận xong đến tìm muội, vừa hay có thể ăn."
Diệp Lãm Thu hẹn với Sài Linh lần sau ăn mật tiễn xong liền thẳng đến Luận Kiếm Điện.
Diệp Lãm Thu cũng không tính là lừa Sài Linh, nhân lúc Sài Linh đọc thoại bản cô vừa hay đến Luận Kiếm Điện thử nước.
Luận Kiếm Điện cũng không khác biệt nhiều so với những kiến trúc thường thấy trong tông môn, khác biệt là bên này người đi lại tấp nập, chẳng khác nào chợ.
Diệp Lãm Thu đeo lại khăn che mặt đứng dưới tấm biển, cô ngẩng đầu lại đọc thầm ba chữ kia một lần, sau đó thu lại ánh mắt đi thẳng vào trong, giao ngọc bài đệ tử của mình.