Có người cao quý lạnh lùng, có người dịu dàng chu đáo, có người trong sáng đáng yêu.
Chu Cửu Dao đang đọc đến đoạn hay thì lật sang phía sau, chỉ còn toàn trang trắng, phần đọc thử đã kết thúc.
Người bán hàng hỏi: “Thế nào?”
“Cuốn này ta lấy, nể tình khách quen thì bớt chút đi nhé?”
Chu Cửu Dao không cần nghĩ ngợi, lập tức quyết định mua ngay. Y cầm cuốn truyện mới mua, đọc tên tác giả: “Sa Lai Kim Phiến.”
Chỉ nghe cái tên thôi y đã cảm thấy thuận miệng, vang dội, tựa như vàng rơi từng mảnh.
Chu Cửu Dao coi đây là một điềm lành, đơn phương nhận “Sa Lai Kim Phiến” làm tri kỷ của mình.
Trở về chỗ ở, y càng đọc càng thấy số linh thạch bỏ ra quả thật đáng giá.
Câu chuyện vừa kịch tính vừa sôi động, nam chính thăng tiến rất nhanh, chưa bao giờ để việc vả mặt kéo dài sang ngày hôm sau. Quan trọng hơn, mỗi tiên tử đều đối xử với hắn ta chân thành, chẳng cần hồi báo.
Nằm trên giường, Chu Cửu Dao cầm sách bằng một tay, vẻ uể oải ban ngày đã tan biến hết. Y cảm khái: đây mới là sách thực thụ, là sự hưởng thụ tinh thần.
Y quyết định tạm thời không ra ngoài nữa, tránh lại nghe thấy hai chữ đó, nhìn thấy cảnh tượng đó.
Vì truyện quá hay nên y thậm chí còn thấy tiếc, không nỡ đọc tiếp, sợ đọc xong sẽ chẳng còn tác phẩm nào đỉnh cao như vậy.
Nhưng đoạn gay cấn không cho phép y bỏ dở, sau khi uống một ngụm nước trấn tĩnh, y lại cung kính tiếp tục đọc dưới ánh đèn.
Thế rồi cốt truyện bất ngờ rẽ sang một hướng khác.
Những mỹ nhân vây quanh nam chính dần lộ thân phận, không phải mẹ thì là dì, không thì cũng là thím, thậm chí có cả bà nội.
Toàn thân Chu Cửu Dao cứng ngắc, giống như có người nhét cả một ngụm bẩn thỉu vào miệng, đây là cái trò quái quỷ gì vậy?
Rõ ràng những mỹ nhân này sẽ chẳng thể có tình cảm nam nữ với nhân vật chính.
Đến đây, Chu Cửu Dao tuy mắng chửi tác giả hồ đồ nhưng vẫn tự an ủi, ít nhất nam chính còn tu vi, vẫn ôm chí trở thành đệ nhất giới tu tiên.
Đã thành cường giả số một rồi thì còn sợ gì không có mỹ nhân tự nguyện nhào vào lòng?
Nam chính trong truyện quả nhiên có cùng suy nghĩ, sau khi bị đả kích càng thêm nỗ lực tu luyện, thực lực tăng vọt.
Chu Cửu Dao tuy trong lòng khó chịu nhưng đọc đến đây cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Thoải mái chưa được bao lâu thì nam chính lại phát hiện bản thân từng sống quá phóng túng nên mắc phải “súp lơ”. Bệnh tình nặng như núi đổ, trong sự tự trách và hối hận, hắn ta đã tự chặt đứt công cụ của mình, nhưng vẫn không ích gì, cuối cùng chết trong thảm hại.
“Bốp!”
Chu Cửu Dao hốt hoảng quăng cuốn truyện xuống đất, giống như đang cầm phải thứ ô uế, y thở dốc liên hồi, vẫn chưa hoàn hồn.
Súp lơ!
Lại là súp lơ!
Chết tiệt, sao đi đâu y cũng không thoát khỏi hai chữ ấy!
Chu Cửu Dao lại một lần nữa sụp đổ, lần này còn dữ dội hơn cả ban ngày. Đọc phần đầu thì sảng khoái bao nhiêu, đến phần sau lại khó chịu bấy nhiêu.
Y ôm đầu gào thét bất lực.
Tu sĩ hàng xóm bị y quấy rầy quá mức, tức giận sang gõ cho Chu Cửu Dao một trận.
Cuối cùng, với khuôn mặt bầm tím, Chu Cửu Dao như chợt ngộ ra điều gì, y nhặt cuốn truyện dưới đất lên. Lần này y đọc lại tên tác giả, từng chữ một, theo chiều ngược lại.
“Gạt vào rồi giết.”
“...”
...
Diệp Lãm Thu nhận được một tấm phù truyền âm mới. Sau khi nắm được tin tức mình mong muốn, khóe mắt cáo của cô cong lên rồi nhẹ nhàng bóp nát lá phù.
Phù truyền âm hóa thành những đốm bụi nhỏ bay lơ lửng trong không trung.