Sát khí lan tràn, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề vào cổ mang theo hơi thở sắc bén. Chu Cửu Dao cảm nhận rõ sự rét buốt. Thanh Tú Kiếm này không hề cũ nát như bề ngoài, nó là một hung khí thực sự có thể dễ dàng cắt đứt da thịt, mạch máu và cả xương trên cổ y.
Trên trán Chu Cửu Dao mồ hôi đã túa ra. Y căng thẳng đến mức nuốt khan, không dám đùa cợt nữa, vội thu lại mọi biểu cảm vô nghĩa.
Chu Cửu Dao nghiêm túc nói: “Sư tỷ, ta không làm gì sai, không thể giết ta. Môn quy không cho phép huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau!”
Diệp Lãm Thu tất nhiên biết rõ môn quy. Thực ra cô đang cân nhắc, nếu Chu Cửu Dao thật sự may mắn đến mức có thể vượt qua cả Lê Xuyên và Sài Linh để trở thành nhân vật chính tuyệt đối, thì liệu việc cô giết y có khiến thế giới này sụp đổ hay không.
Cô không có ý định cùng Chu Cửu Dao đồng quy vu tận. Tất nhiên, chuyện trở thành “hậu cung” của y thì càng không thể xảy ra.
Khác với Lê Xuyên và Sài Linh, Chu Cửu Dao thật sự có ý đồ với cô, thậm chí còn mở miệng buông lời quấy rối.
Trong khoảnh khắc, đầu óc nhanh nhạy của Diệp Lãm Thu lóe sáng. Thanh kiếm trong tay cô rời khỏi cổ Chu Cửu Dao.
Chu Cửu Dao còn chưa kịp thở phào thì lại thấy mũi kiếm chậm rãi hạ xuống, càng lúc càng gần phần dưới, khiến y hốt hoảng đến mức giọng nói run rẩy.
“Sư... sư tỷ, tỷ định làm gì?”
Khóe môi Diệp Lãm Thu khẽ nhếch, giọng nói vui vẻ: “Cắt bỏ cho vĩnh viễn, môn quy không cấm điều này đúng không?”
Không phải ngươi thích thu nạp hậu cung sao? Vậy thì cứ tịch thu luôn công cụ gây họa đi. Cắt xong, cô sẽ chẳng còn gì phải lo.
Diệp Lãm Thu càng nghĩ càng thấy đây là cách hay. Nhân vật chính không chết, thế giới sẽ không sụp đổ, cô không hề vi phạm môn quy mà vẫn có thể an nhàn sống tiếp trong tông môn.
Một mũi tên trúng hai đích.
Lẽ nào cô chính là thiên tài?
Trong mắt Chu Cửu Dao, Diệp Lãm Thu rõ ràng là một kẻ điên!
Môn quy quả thật không hề có điều khoản này, vì ai mà nghĩ đến chuyện kỳ lạ như thế chứ.
Dùng môn quy làm lá chắn giờ đây đã vô dụng trước Diệp Lãm Thu rồi.
Hai mắt Chu Cửu Dao bừng lửa, y gào lên trong hoảng loạn: “Đừng, nếu tỷ làm vậy ta sẽ tự sát, sẽ không sống nữa!”
Nhưng ngay sau đó y lại đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của Diệp Lãm Thu.
Chu Cửu Dao: “...”
Y chợt nhớ, người vừa rồi còn kề lưỡi kiếm sát khí lạnh lẽo vào cổ y chính là cô.
Diệp Lãm Thu thấy buồn cười, Chu Cửu Dao đúng là chẳng hiểu tình hình gì cả.
Dùng cái chết để uy hiếp cô sao?
Quả thật vì cẩn trọng nên Diệp Lãm Thu không tiện ra tay giết Chu Cửu Dao, nhưng nếu chính y tự kết liễu...
Vậy thì chẳng liên quan gì đến cô, hơn nữa y sẽ bị đá thẳng khỏi “đội dự bị nhân vật chính” vì tâm lý quá yếu kém.
Chu Cửu Dao do dự mãi mà không dám hành động, Diệp Lãm Thu chờ thêm một lát rồi lại thất vọng. Điều này vốn cũng nằm trong dự đoán của cô.
Để bảo đảm an toàn, Diệp Lãm Thu quyết định trói y lại trước. Cô vẫn nhớ rõ Chu Cửu Dao đã lén dán bùa lên mấy tu sĩ khác.
Mặc cho Chu Cửu Dao giãy giụa dữ dội, Diệp Lãm Thu vốn là “tay lão luyện” đầy kinh nghiệm, cuối cùng cũng nhanh chóng trói y chặt như một cái bánh chưng.
Chu Cửu Dao thấy tình hình không ổn, vội vàng liên lạc với người trong “thần thức”, vẫn dùng điệu cũ để cầu khẩn. Điều đó quả thật khiến người kia dao động.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Giọng người nam nhân trung niên trong thần thức của Chu Cửu Dao vang lên giận dữ.