Chương 10

Chương 10
Trước Sau
Tuy Diệp Lãm Thu vừa mới xuyên đến giới tu chân không lâu, nhưng cũng nhìn ra chiếc trâm vàng này chỉ được cái kiểu dáng, năng lực phòng ngự nhìn là biết không ra gì.

Còn đỡ được một kích của đại năng?

Xạo ke đi!

Sư muội thật sự rất cần một cái app chống lừa đảo!

Diệp Lãm Thu đã ám chỉ rõ ràng rồi nhưng Sài Linh vẫn mua

"Hắn lừa ngươi đó, ta dẫn ngươi đi trả lại trâm..."

Sau khi đi xa sạp hàng một chút, Diệp Lãm Thu cố gắng giải thích rõ ràng cho Sài Linh vừa bị mắc bẫy, vừa nói Diệp Lãm Thu vừa kéo Sài Linh định quay lại sạp hàng.

Sài Linh ngại ngùng, còn Diệp Lãm Thu thì không, dựa vào cái gì người mà tiêu dùng phải chịu thiệt thòi chứ!

Diệp Lãm Thu bị Sài Linh kéo lại.

Sài Linh níu lấy tay áo Diệp Lãm Thu khẽ lay lay hai cái, nàng chớp mắt giải thích với vẻ hơi nịnh nọt: "Sư tỷ muội biết mà..."

Diệp Lãm Thu không thể tin nổi quay đầu lại: [Biết?]

"Có lẽ hắn đang gặp khó khăn, muội thấy hắn lớn tuổi rồi, chắc là đã bị kẹt ở cảnh giới nhiều năm không lên được... Mấy viên linh thạch này nằm trong khả năng của muội, không nhiều lắm, nhưng biết đâu lại rất hữu ích với hắn thì sao?"

Giọng nói của Sài Linh cũng mềm mại ngọt ngào như chính con người nàng, nhưng ngữ khí lại như đã suy nghĩ kỹ càng.

Diệp Lãm Thu khẽ giật mình, cô không ngờ Sài Linh mua chiếc trâm vàng là vì lý do này.

Dù biết bị lừa sao?

Sài Linh sau đó kiễng chân nhanh chóng cài chiếc trâm vàng lên búi tóc của Diệp Lãm Thu, Diệp Lãm Thu cao hơn Sài Linh một cái đầu.

Sau khi làm xong động tác này, Sài Linh nghiêng đầu ngắm nghía Diệp Lãm Thu đeo trâm vàng, nàng lộ ra nụ cười hài lòng: "Hơn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên muội đã thấy chiếc trâm vàng này cực kỳ hợp với sư tỷ, sự thật chứng minh đúng là như vậy!"

Sài Linh tặng chiếc trâm vàng cho Diệp Lãm Thu, đây là nàng đặc biệt mua cho Diệp Lãm Thu.

Không chỉ vậy, Sài Linh còn nhân lúc Diệp Lãm Thu ngẩn người đi mua một chiếc hộp linh thú, nàng ôm một con chồn tuyết linh thú chạy về phía Diệp Lãm Thu, vì chạy quá vội mà má ửng hồng.

"Sư tỷ, tặng tỷ, Tuyết Cầu này là muội cứu về, con bé cứ không chịu đi nên muội đã thương lượng với nó rồi, thêm chiếc hộp linh thú siêu sang trọng này nữa, sau này nó sẽ bảo vệ tỷ, người xinh đẹp như tỷ cần được bảo vệ nhiều lớp..."

Diệp Lãm Thu nhìn con chồn tuyết đuôi dài xù xì, lại nhìn tiểu sư muội đầu cũng xù xì không kém, rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc là ai đang "công lược" ai vậy?

Nhưng Diệp Lãm Thu phải thừa nhận, giờ phút này lòng cô đều mềm nhũn hết cả, dường như trở lại cái thời còn chưa phải là ác phụ.

Tất cả những lạnh lùng và tổn thương về thể xác mà cô phải chịu đựng từ chỗ đại sư huynh đều tan biến hết ở chỗ Sài Linh.

Được chữa lành rồi.

Đúng là một muội muội tốt bụng và chu đáo!

Muội muội tốt với người khác, đó là lòng tốt của nàng!

Người khác tính kế muội muội, đáng bị trừng trị!

Muội muội trông có vẻ khả năng phòng bị thấp?

Không sao, cô cao tay hơn nàng nhiều.

Diệp Lãm Thu đã tính đến chuyện, cùng lắm thì cô sẽ ở lại doanh trại luyện ngục của đại sư huynh thêm một thời gian nữa, đến lúc đó sẽ âm thầm xử lý gã đàn ông chó má mà sư muội nhặt về trước khi hắn gây họa.

Diệp Lãm Thu cảm ơn Sài Linh, con chồn tuyết tên Tuyết Cầu cũng nhảy lên vai Diệp Lãm Thu, nó còn thân mật cọ cọ má Diệp Lãm Thu.

"Sư muội nếu ngươi..." muốn thứ gì, sư tỷ đây bao hết cho nàng!
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước