Tại Tọa Vọng Phong, toàn thể đệ tử đang cúi đầu lắng nghe Liệt Dương Chân Nhân răn dạy. Ai nấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám vượt khuôn phép, bởi lẽ Liệt Dương Chân Nhân là một trong những trưởng lão nghiêm khắc bậc nhất trong tông môn.
Ngồi trên đài cao, Liệt Dương Chân Nhân hiện rõ dáng vẻ của một lão nhân gầy gò. Mũi khoằm, mắt tam bạch, thần sắc âm trầm, tất cả những điều đó khiến lão chẳng hề mang dáng dấp hiền hòa nào.
Năm mươi năm trước, ông ta từng thất bại khi cố thăng cấp, dung mạo cũng vì thế dừng lại ở vẻ ngoài hiện tại. Tính tình ngày một kiêu căng, dễ nổi giận.
Ngao Văn Hạo lặng lẽ tiến vào đại điện, dừng lại trước mặt Liệt Dương Chân Nhân. Lúc ấy cả lão và các đệ tử khác cũng không cảm thấy có gì lạ.
Ngoài con gái yêu là Úc Yên , người được Liệt Dương Chân Nhân xem trọng nhất chính là đại đệ tử kiêm con rể tương lai được ngầm đồng ý - Ngao Văn Hạo.
Hắn ta thường xuyên đứng bên cạnh hộ pháp cho lão, ngày nào cũng như ngày nấy.
Lúc này, Liệt Dương Chân Nhân đang thầm thắc mắc vì sao hôm nay hắn ta lại đến muộn.
Nhưng rất nhanh, khi nhận thấy Ngao Văn Hạo không đứng im một chỗ mà vẫn tiến thẳng đến trước mặt, Liệt Dương Chân Nhân lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
“Văn Hạo, sắc mặt ngươi sao lại...”
Câu nói còn chưa dứt, sự kinh ngạc trong giọng nói bỗng chuyển thành giận dữ cực độ.
Chỉ thấy Ngao Văn Hạo bất ngờ tiến sát, nói mấy lời mà lão không hiểu nổi, rồi đột ngột bóp lấy vai lão, sau đó chẳng nói chẳng rằng hôn thẳng lên miệng lão.
“Nghiệt đồ!”
Liệt Dương Chân Nhân gầm lên một tiếng, giận không thể kiềm chế, lập tức tung chưởng đánh thẳng vào ngực Ngao Văn Hạo. Hắn ta lập tức bay ngược ra ngoài như một con diều đứt dây.
Cả đại điện bỗng chốc náo loạn, từng cái đầu ngẩng lên, đôi mắt bừng sáng. Tin giật gân thế này ai mà chịu nổi không hóng cho được?
Úc Yên vốn nửa đường bỏ chạy khỏi chấp pháp đường, bất chấp tội chồng thêm tội mà quay về Tọa Vọng Phong.
Trên đường ngự kiếm, nàng ta còn hừ lạnh: “Hai mươi lăm roi Đả Hồn Tiên, ai chịu nổi chứ, ta đâu có ngu mà ở lại.”
Gặp rắc rối thì phải tìm phụ thân, phụ thân nhất định sẽ có cách!
Nhưng rồi trên đường, Úc Yên vô tình nghe thấy những lời bàn tán lạ lùng.
“Chẳng trách Ngao Văn Hạo đối với Úc Yên luôn khách sáo, hóa ra trong lòng hắn ta đã sớm có người mình thầm thương.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng hiểu rồi, chỉ là đối tượng thầm mến đó lại vượt xa sức tưởng tượng.”
Úc Yên nghe xong liền nghẹn thở, Văn Hạo sư huynh có người mình yêu? Là ai? Sao bọn họ lại biết?
Vừa phẫn nộ vừa hoang mang, nàng ta lập tức túm lấy một tu sĩ đi ngang, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đối tượng ái mộ của Văn Hạo sư huynh là ai?” Có phải là Diệp Lãm Thu không?
Tu sĩ kia vốn định quát lại vì bị vô cớ kéo áo, nhưng rất nhanh đã nhận ra thân phận người trước mặt. Cơn giận lập tức bị thay thế bằng cảm xúc khó tả.
Hắn ta cố nhịn cười, không dám để lộ vẻ mặt kỳ quái, rồi vội vàng nói ra đáp án trước khi bị đánh:v“Lệnh tôn.” Là cha của ngươi đấy.
Úc Yên : “?”
Chẳng có gì truyền nhanh bằng tin đồn, nếu có thì chỉ có thể là... tin đồn gây sốc.
Hai tin động trời nhanh chóng lan khắp Huyền Thanh Tông.
Tin thứ nhất: Nhị đệ tử Diệp Lãm Thu dưới trướng của trưởng lão Bạch Vu, vốn chẳng mấy ai biết đến, thực ra là một mỹ nhân tuyệt thế.