Thế nhưng, ngay khi Chu Cửu Dao không hề phòng bị mà đi theo Sài Linh vào phòng, nụ cười trên mặt y lập tức tan biến. Y hoảng hốt thất sắc, run rẩy chỉ tay về phía Diệp Lãm Thu đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế bập bênh.
“Sài Linh sư tỷ, sao nàng lại ở đây, rốt cuộc có chuyện gì thế này?”
Chu Cửu Dao suýt chút nữa đã sợ hãi đến mức nhảy dựng lên.
Nụ cười không biến mất, chỉ là nó đã chuyển sang khuôn mặt của Diệp Lãm Thu. Vừa nhìn tình cảnh, cô liền hiểu ngay mọi chuyện.
Diệp Lãm Thu ngồi trên ghế bập bênh, dáng vẻ nhàn tản, khóe môi cong lên đầy hứng thú: “Ta ở đây thì có gì là không bình thường chứ?”
Thì ra vừa rồi cô đang chịu trách nhiệm canh nồi lê đường phèn trên bếp nên không đi cùng Sài Linh ra ngoài làm tổ chim.
Sài Linh liếc Chu Cửu Dao với ánh mắt chán ghét: “Làm sao có thể tin mấy lời phiến diện của ngươi, hơn nữa cho dù sư tỷ có làm vậy với ngươi thì nhất định cũng có lý do của sư tỷ.”
Khi quay sang Diệp Lãm Thu, gương mặt Sài Linh lại hoàn toàn khác, giọng nói tràn ngập sự sùng kính, đôi mắt long lanh sáng rực.
“Sư tỷ, y dám bôi xấu tỷ trước mặt muội, muội sợ y còn có hành động khác nên đã đưa y về trước. Tỷ xem phải xử trí thế nào...”
Sài Linh chắn chặt cửa, khi nhắc đến hai chữ “xử trí”, trong mắt nàng lóe lên một tia sát ý.
Tu vi của nàng cao hơn Chu Cửu Dao, vì thế y căn bản không có khả năng trốn thoát.
Diệp Lãm Thu mỉm cười khen: “Đúng là sư muội ngoan!” Nhưng giết người thì không cần thiết, cho dù Chu Cửu Dao có chạy thoát cũng chẳng sao, huống chi y đã tự chui đầu vào lưới rồi.
Vậy thì cô thuận tay ban cho y một bài học nam đức đi.
Lần này Chu Cửu Dao thực sự rưng rưng nước mắt, y gào lên khản giọng: “Ba người sư huynh muội các ngươi đều là lũ biến thái phải không?”
Không dừng lại ở đó, Chu Cửu Dao còn chất vấn Diệp Lãm Thu: “Ngươi đã cho Lê Xuyên và nàng uống thứ gì vậy?” Y còn muốn đòi Chấp Pháp Đường mở cuộc điều tra nghiêm ngặt!
Có phải canh mê hồn không, mà khiến họ nhìn nàng bằng ánh mắt mê muội như vậy!
Chu Cửu Dao nghi ngờ hoàn toàn hợp lý rằng Diệp Lãm Thu thực ra chính là một con dã quỷ, chỉ là phiên bản không dành cho y mà thôi.
...
Lời nhắn của tác giả:
Chu Cửu Dao: Sư huynh muội các người đều không bình thường!
P/s: Chu Cửu Dao lớn tuổi hơn Sài Linh, nhưng bối phận lại nhỏ hơn, nên vẫn chỉ có thể làm tiểu đệ.
...
Diệp Lãm Thu lười phải đôi co với Chu Cửu Dao, mấy lời vớ vẩn thì cứ ngoan ngoãn đọc giáo trình đi là được.
Dù tạm thời xuất hiện một tên Long Ngạo Thiên nghi ngờ muốn lập hậu cung như Chu Cửu Dao, có vài lúc khiến cô đau đầu, thế nhưng Diệp Lãm Thu vẫn dựa vào trí tuệ và sự lanh lợi để giữ vững cục diện.
Lịch sinh hoạt thường ngày của cô rất rõ ràng: buổi sáng đến Quan Hạc Nhai tìm Lê Xuyên để luyện kiếm và nâng cao thực lực, buổi chiều hẹn Sài Linh ăn vặt để tĩnh dưỡng tâm hồn, giữa hai khoảng thời gian ấy cô tùy hứng bỏ ra một chút để dạy dỗ Chu Cửu Dao.
Ngoài những nhân vật dự bị đã định sẵn, đôi khi cũng có người khác bất ngờ xuất hiện, ví dụ như Úc Yên chắn ngang đường đi đến chỗ Tu Du truởng lão của cô và Sài Linh.
...
Úc Yên bất ngờ lao ra, cùng lúc với nàng ta rơi xuống đất còn có một chiếc đèn lưu ly.
Đám tùy tùng vội xúm lại, nhìn chằm chằm đống mảnh vỡ rồi kêu gào đầy khoa trương: “Đây là đèn lưu ly ngũ sắc, vô cùng quý giá, trị giá năm ngàn linh thạch!”