Diệp Lãm Thu không hề ra tay đánh Úc Yên, chỉ luôn miệng hỏi nàng ta có dám phá hay không, mà bất cứ thứ gì được cô gọi tên thì đều bị Úc Yên phá tan tành không chút do dự.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, căn nhà của Diệp Lãm Thu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ trạng thái trống trải tiêu điều chuyển thành cảnh tượng tan hoang đổ nát.
Vì không còn cánh cửa che chắn, đứng trong sân là có thể nhìn rõ toàn bộ bên trong phòng của Diệp Lãm Thu.
Tuy nhiên, trong phòng cũng chẳng còn gì đáng nói. Giờ đây chỉ còn sót lại một cái giường và một chiếc chum nước lớn, dưới đất thì đầy rác rưởi lộn xộn.
Động tĩnh phá nhà quá lớn, tuy nơi này là góc khuất trong tông môn nhưng vẫn dần dần thu hút không ít đệ tử các môn phái khác hiếu kỳ kéo đến xem náo nhiệt.
Úc Yên phá hoại xong xuôi, không thấy Diệp Lãm Thu phản kháng, khí thế của nàng ta liền tăng vọt.
“Ha, trống rỗng thế này, thật dễ chịu!” Nàng ta dang rộng hai tay, tỏ ra vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
Những kẻ đi theo chuyên đi bắt nạt người khác cũng cười ầm lên.
“Buồn cười thật, ta còn tưởng nàng ta sắp nổi điên, ai ngờ chỉ có thế thôi sao?”
“Còn cái cửa, cái bàn, cái ghế nữa chứ, đúng là sấm to mưa nhỏ.”
Úc Yên liếc nhìn Diệp Lãm Thu bằng ánh mắt tràn đầy khiêu khích: “Đập nát hết rồi đấy, thì sao nào? Ngươi có thể làm gì ta chứ? Ha ha ha ha...”
Tiếng cười chưa kịp dứt đã nghẹn lại, bởi vì Diệp Lãm Thu hơi cúi người, cười tủm tỉm rồi giơ tay chỉ vào trán Úc Yên từ xa: “Thật đúng là một con chó ngoan biết nghe lời.”
Úc Yên và đám tùy tùng đều chết lặng.
Diệp Lãm Thu lại dám gọi nàng ta là chó!
Nhưng điều khiến bọn họ còn choáng váng hơn là những lời tiếp theo của Diệp Lãm Thu, cô vui vẻ thông báo: “Đập xong rồi thì phải bồi thường thôi.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Làm hỏng đồ của người khác thì bồi thường, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
Diệp Lãm Thu thản nhiên lấy ra một bàn tính, gảy lách cách vài cái.
“Để ta tính thử xem, hỏng hai cánh cửa, mỗi cái bàn và ghế một cái, hai cái cửa sổ,... Đưa ta hai ngàn linh thạch, trả ngay tại chỗ, không được nợ.”
Một tên tùy tùng đứng gần Diệp Lãm Thu giơ tay chỉ vào bàn tính của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi tính sai rồi mà?”
Diệp Lãm Thu đáp lại đầy tự tin: “Đừng bận tâm.”
Tính đúng mới là chuyện lạ.
Chiếc bàn tính trong tay Diệp Lãm Thu vẫn là vật được Luyện Công Đường tài trợ, cô căn bản không biết dùng, chỉ vì gảy gảy vài cái trông sẽ ngầu hơn nên mới làm vậy.
Từ lâu cô đã chê căn phòng này trang trí quá đơn sơ, nay có tiểu thư Úc đến giúp cô hoàn thành ước mơ, cô thể hiện một chút phong cách cũng không phải chuyện gì quá đáng.
Diệp Lãm Thu nhìn những khuôn mặt đang ngây dại của đám người trước mắt, đặc biệt là vẻ mặt sững sờ của Úc Yên, cô bật cười, mà là cười to một cách ngông cuồng hơn cả họ.
Cô cười nghiêng ngả, ôm bụng vỗ đùi, cười đến mức nước mắt tuôn ra.
Cô cũng không ngờ mình lại gặp vận may thế này, đúng là trời ban tài lộc. Vừa nãy còn chẳng có tiền, cũng không có vé lên thuyền, mà giờ đã thành người có của.
Tất cả đều nhờ Úc Yên phối hợp quá tốt.
Lúc này, Úc Yên cuối cùng cũng đã hoàn hồn, còn Diệp Lãm Thu - người vừa nãy siết chặt tay không nói một lời - chẳng phải vì đang nhẫn nhịn mà là cố nhịn cười.
Cô nén cười đến phát run.
Bị chơi một vố rồi.
Úc Yên tức đến mức toàn thân run rẩy.