Chương 49

Chương 49
Trước Sau
Bây giờ có thể nói Diệp Lãm Thu đang nắm trong tay một khoản tài sản không nhỏ, nhưng ai mà chẳng muốn dùng ít tiền để làm nên chuyện lớn? Nhất là kiếm thì vốn chẳng bao giờ rẻ, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

...

Trương Tỳ Hưu tiễn Diệp Lãm Thu đi rồi mà trong lòng vẫn thấy khó chịu, dù rõ ràng hai bên đã thỏa thuận xong chuyện truyện mới.

Hắn đảo mắt khắp tiệm, muốn tìm gì đó để nói chuyện giải tỏa bực bội. Không thấy ai hợp ý, hắn liền hét toáng lên: “Vượng Tài, cái đồ cóc chết tiệt, ngươi trốn đâu rồi hả?”

Một con cóc vàng từ góc khuất nhảy ra. Toàn thân nó ánh lên sắc vàng óng, thân hình to bằng cái chậu rửa mặt, trên lưng nổi đầy các nốt sần tròn trông như đồng tiền xu.

Nó còn lên tiếng bằng giọng người, giọng thiếu niên hẳn hoi: “Ở đây.”

Trương Tỳ Hưu nhíu mày: “Ngươi chui xa vậy làm gì?”

Cóc vàng thản nhiên đáp: “Ta bị sợ lỗ, không thể lại gần những kẻ nhiều tâm kế.”

Vừa nãy Trương Tỳ Hưu và nữ tu áo xanh cộng lại chắc cũng có đến tám trăm mưu kế. Trương Tỳ Hưu nhiều mưu thì thôi, nữ nhân kia cũng chẳng chịu nhường nhịn gì cả.

Trương Tỳ Hưu nghẹn lời: “Ngươi là con cóc mà còn nói mình sợ lỗ? Ngươi chưa bao giờ nhìn cái lưng mình à?”

“Ta bình thường không nhìn.” Cóc vàng nhảy tưng tưng mấy cái rồi leo lên quầy hàng, nhìn Trương Tỳ Hưu bằng ánh mắt nghiêm túc: “Nàng ấy làm sao biết ngươi muốn gài bẫy?”

Cóc vàng đã thấy nhiều rồi. Những tu sĩ dù cẩn thận đến mấy, khi sắp vớ được một khoản lớn cũng sẽ thả lỏng cảnh giác. Ai lại không nghĩ trà nước ghế ngồi mà Trương Tỳ Hưu bày ra là đãi khách miễn phí cơ chứ?

Mà một khi đã ngồi xuống, tức là đã sa bẫy rồi.

Trương Tỳ Hưu gõ bàn tính lạch cạch, hắn tặc lưỡi: “Có hai khả năng. Một là nàng ấy từng bị lừa, hai là nàng ấy từng lừa người.”

Dựa vào trực giác sau vài lần tiếp xúc, Trương Tỳ Hưu nghiêng về khả năng thứ hai: “Nàng ấy là kiểu người thứ hai... Chết tiệt, ta gặp phải đồng nghiệp rồi!”

Trương Tỳ Hưu trong tiệm tức giận đến mức vò đầu bứt tai, còn chuyên gia “hám tiền” Diệp Lãm Thu thì đã thuận lợi đến được tiệm vũ khí ngầm dưới lòng đất.

...

Diệp Lãm Thu không đi thẳng đến tiệm ngay lập tức. Trước hết cô kiểm tra kỹ xem trên người có bị dính bùa định vị không, sau đó tìm một góc vắng thay bộ thường phục vải thô, lang thang gần nửa ngày rồi mới đến đích.

Và điều khiến cô kinh ngạc là, tiệm vũ khí lại giấu mình trong một hiệu thuốc nhìn chẳng liên quan gì cả.

Nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Hiệu thuốc là nơi tu sĩ thường lui tới nhất, từ tăng cường tu vi, chữa thương cho đến làm đẹp giữ nhan sắc đều cần đan dược. Vì thế đông người ra vào là chuyện dễ hiểu.

Hiệu thuốc vẫn hoạt động như thường.

Thế nhưng, khi Diệp Lãm Thu làm theo lời Trương Tỳ Hưu, lấy ra mười khối linh thạch rồi hỏi tiểu nhị có thể xem thêm các loại đan dược khác hay không, cô lập tức được dẫn vào một căn phòng kín, được trao cho một chiếc mặt nạ đồng.

Tiểu nhị nhanh tay ấn vài điểm trên bức tường, không biết đã chạm vào cơ quan gì, mặt đất liền rung chuyển lún xuống kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Trông không khác gì thang máy trong xã hội hiện đại, chỉ mất vài hơi thở, Diệp Lãm Thu đã được đưa xuống tầng hầm.

Gọi là tiệm vũ khí, nhưng trong mắt Diệp Lãm Thu, nơi này chẳng khác nào một khu phố nhỏ chuyên bán vũ khí, diện tích bằng nửa con phố thông thường. Trái ngược với sự u tối trong thang máy phiên bản tu hành, không gian dưới đất sáng trưng ánh đèn, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước