Cô giảng bài vừa truyền cảm vừa sống động, không chỉ dùng lời nói mô tả mà còn đặc biệt vẽ cả hình hoa súp lơ ra.
Những mụn nước nổi lên từng chuỗi như hạt ngọc, cứ thế sinh sôi lan tràn khắp nơi. Từ cổ cho tới cánh tay và lòng bàn tay, chẳng có chỗ nào thoát khỏi, dày đặc thành từng mảng, hoàn toàn không thể làm ngơ. Cảm giác nóng rát luôn đi kèm, mỗi khi phát bệnh thì ngứa ngáy không chịu nổi, giống như có hàng ngàn con kiến bò rần rần trên da thịt.
Bên dưới mọc đầy những khóm súp lơ, đi lại bình thường thôi cũng thành một cực hình. Cả cây mục nát, máu mủ trào ra bốc mùi hôi thối, tỏa ra vị tanh nồng nặc khiến người khác đến gần cũng buồn nôn, bản thân còn khổ sở hơn, vừa ngứa vừa đau, lúc nào cũng muốn gãi, ngay cả đi vệ sinh cũng nhói buốt từng cơn.
Sắc mặt Chu Cửu Dao dần thay đổi khi lắng nghe. Ban đầu y chỉ thấy cánh tay mình ngứa ngáy khó hiểu, sau đó cổ cũng bắt đầu nhột nhạt khiến lòng y dấy lên nỗi hoảng sợ.
Những hình vẽ và miêu tả sống động của Diệp Lãm Thu về thứ gọi là hoa súp lơ càng khiến y sốc nặng, cả mắt lẫn tinh thần đều bị đánh một đòn chí mạng.
Làm sao chỗ đó lại có thể mọc ra từng khóm súp lơ được? Như vậy thì còn sống bình thường kiểu gì?
Nhưng nét mặt và giọng điệu của Diệp Lãm Thu hoàn toàn không giống đang nói dối.
Chu Cửu Dao bắt đầu thấy buồn nôn, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng khó chịu. Cuối cùng y nôn khan mấy tiếng rồi đau khổ cầu xin:
“Sư tỷ, đừng nói nữa.”
Nếu cứ nghe tiếp thì y sẽ chẳng còn bụng dạ nào để ăn cơm trong vài ngày tới.
Nhưng Diệp Lãm Thu nào chịu dừng. Cô nghĩ: Ồ, có tác dụng rồi. Thế thì phải đọc tiếp thôi.
Đến lượt Diệp Lãm Thu bình thản kết luận: “Sư đệ, ta hiểu ngươi, ‘không’ thì tức là ‘có’ mà.”
Chu Cửu Dao: ?
Y cảm thấy buổi giảng này còn khủng khiếp hơn cả việc bị đánh. Chủ yếu là vì nó quá thực tế khiến y luôn vô thức nhập vai vào trong những cảnh tượng kinh hoàng đó.
Vị tiền bối trong thức hải vẫn ẩn mình, chuyện vặt vãnh này không đáng để người đó ra tay, chỉ để lại Chu Cửu Dao tự mình chịu đựng.
Muốn từ chối nghe cũng chẳng được, bởi chỉ cần y hơi lơ là một chút thì thanh Tú Kiếm trong tay Diệp Lãm Thu sẽ lại chĩa thẳng vào cổ.
...
Mãi đến khi mặt trời lặn, Diệp Lãm Thu mới chịu kết thúc buổi giảng. Thực ra là do “giáo viên” cũng đã mệt rồi.
Cô tạm hài lòng với thành quả hôm nay, bởi rõ ràng Chu Cửu Dao đã bị đả kích nặng nề.
“Con công” vốn vênh váo xòe đuôi lập tức rũ xuống ủ rũ. Có hiệu quả!
Diệp Lãm Thu xoa xoa chuôi kiếm, thầm nghĩ mình cần phải tìm ra giáo trình còn chân thực hơn nữa. Chừng này vẫn chưa đủ, mới chỉ là mở đầu.
“Nam đức” là một môn học mà những kẻ thích gom hậu cung kiểu “Long Ngạo Thiên” cần phải học cho tử tế.
Môn học này có độ tương thích với Chu Cửu Dao lên tới một trăm phần trăm.
Dù sao thì cô vốn là thiên tài, mỗi con khỉ đều có một cách xích riêng.
Chu Cửu Dao không biết rằng buổi giảng này chỉ là món khai vị mà Diệp Lãm Thu dành cho y. Cô vốn chưa chuẩn bị gì mà đã trực tiếp “lâm trận”. Chỉ vậy thôi mà y đã gần như phát điên, cứ ngỡ cuối cùng mình đã được giải thoát.
Vừa tiễn Diệp Lãm Thu một cách kính cẩn, Chu Cửu Dao lập tức chạy như bay đến Chấp Pháp Đường.
Khi còn ngồi “học” nam đức, y đã nghĩ kỹ rồi. Y nhất định sẽ không để Diệp Lãm Thu yên thân. Những hành vi đáng hận kia, Chấp Pháp Đường chắc chắn sẽ khiến cô phải trả giá đắt.