Chương 56

Chương 56
Trước Sau
Diệp Lãm Thu dừng bước, vài giây sau cô quay lại đường cũ. Ý định của cô đã thay đổi.

Khi Diệp Lãm Thu trở lại hiện trường, những kẻ bắt nạt lẫn người đứng xem đều đã tản đi, chỉ còn Long Ngạo Thiên Chu Cửu Dao vẫn nằm đó.

Một chân y co lại, chân kia gác hờ lên.

Trên mặt và cơ thể y đầy vết bầm tím do bị đánh, nhưng y chẳng hề bận tâm, bàn tay còn vuốt ve một cọng cỏ đuôi chó.

“Diệp sư tỷ vẫn không yên lòng về tiểu gia ta.”

Mãi đến khi bước chân Diệp Lãm Thu dừng lại gần, Chu Cửu Dao mới nghiêng mặt, cười cợt nói.

Diệp Lãm Thu nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi biết ta là ai?”

“Đương nhiên.” Chu Cửu Dao gật đầu, ánh mắt lướt qua từng đường nét khuôn mặt Diệp Lãm Thu, giọng điệu đầy vẻ ám muội: “Trong tông môn giờ ai mà không biết Diệp sư tỷ chứ.”

Vì nhan sắc và vì thanh Tú Kiếm.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, sự thưởng thức của y tạm dừng. Y đột ngột phát hiện: “Sư tỷ, ta vừa rồi dường như thấy sát khí trong mắt tỷ...”

Khi nói những lời này, giọng Chu Cửu Dao hơi do dự, y nghi ngờ mình hoa mắt.

Dù sao y và Diệp Lãm Thu cũng không thù không oán.

Diệp Lãm Thu chỉ lạnh nhạt đáp: “Vậy à?”

Chu Cửu Dao càng tin chắc rằng bản thân đã suy nghĩ nhiều. Hơn nữa thái độ của Diệp Lãm Thu như chứng tỏ cô có ý với y.

Lần này y ngồi thẳng dậy, tiếp tục câu chuyện dang dở: “Sư tỷ rất nổi tiếng.”

Đó là kỹ năng tán tỉnh quen thuộc của Chu Cửu Dao, những lời khen tuôn ra như nước, nhưng cũng chẳng sai.

Diệp Lãm Thu quả thật rất nổi tiếng.

Cô nói với y: “Ngươi rất nhanh cũng sẽ nổi tiếng thôi.”

“Vì sao?” Chu Cửu Dao sờ cằm, bắt đầu mơ màng: “Bởi vì tiểu gia ta sẽ trở thành khách quý của Diệp sư tỷ ư? Ta rất vui lòng.”

Gương mặt y tràn ngập niềm vui, ánh mắt rạng rỡ như bị Diệp Lãm Thu mê hoặc đến mất hồn, thậm chí còn dò dẫm đưa tay về phía cô.

Nhanh hơn động tác của y chính là thanh Tú Kiếm.

Thanh kiếm ấy đã gác lên cổ Chu Cửu Dao. Diệp Lãm Thu một tay cầm kiếm, ngồi xổm xuống, giọng điệu lạnh lẽo, từng chữ hé lộ đáp án: “Người đầu tiên mà thanh Tú Kiếm này giết chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

Chu Cửu Dao: “?”

Y đã không nhìn lầm, Diệp Lãm Thu thực sự đã động sát tâm.

“Xin lỗi, vừa rồi không giấu được.”

“Ồ, thật ra cũng chẳng có gì để giấu.”

Diệp Lãm Thu thờ ơ nhún vai.

Đùa gì vậy, dù y có là “Long Ngạo Thiên” thì đã sao?

Hiện tại cô đã là Trúc Cơ sơ kỳ, còn y chỉ mới là Luyện Khí hậu kỳ. Cô là kiếm tu, y lại là phù tu, về mặt sức mạnh cô hoàn toàn áp đảo.

Thế giới này kẻ mạnh làm chủ, Chu Cửu Dao nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo cô, phải đi theo suy nghĩ của cô!

Muốn cô lấy lòng Chu Cửu Dao để “công lược” ư? Diệp Lãm Thu hoàn toàn không làm nổi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ buồn nôn. Cô đâu phải kẻ ngốc, không thể đi làm những chuyện thiếu não như mấy nữ chính trong tiểu thuyết cô từng đọc, rõ ràng mang thân phận công chúa cao quý mà lại hạ mình lấy lòng, thậm chí còn quỳ gối trước một tên nam chính chỉ là thị vệ hay phu xe.

Thật là nực cười, trái với lẽ thường.

Ngươi là “Long Ngạo Thiên” kiểu hạng xoàng sao? Ta đây chính là “gián lớn” chuyên diệt rồng đây!

Diệp Lãm Thu chẳng nói chẳng rằng, lập tức rút kiếm kề sát cổ Chu Cửu Dao. Lần này y không thể hô lên hai chữ “vô tình” như vừa nãy nữa, ngược lại y còn thấy hứng thú hơn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (3)
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Chuẩn bị mở map mới rồi, hóng ghê

    1 tuần trước
  • Đạt Nguyễn

    Đạt Nguyễn

    Bắt đầu mở map mới , hóng phết

    1 tuần trước
  • Ngọc Ánh

    Ngọc Ánh

    đang cuốn cái phải đi kiếm cám để đọc á

    3 tuần trước