Đúng vậy, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Lãm Thu. Cuốn sách mà Chu Cửu Dao đọc chính là do cô viết.
Ở chỗ Diệp Lãm Thu thì Chu Cửu Dao nào có được đãi ngộ tặng truyện, y phải tự bỏ tiền túi ra mà mua!
Giờ Diệp Lãm Thu đã biết y mua truyện, cơ bản cũng đoán được y sẽ khó chịu đến mức nào sau khi đọc xong.
Chu Cửu Dao khó chịu bao nhiêu thì Diệp Lãm Thu lại càng vui bấy nhiêu.
Điều duy nhất ngoài dự liệu của cô là viên lưu ảnh thạch về “súp lơ” mà cô đưa cho Chu Cửu Dao vô tình bị Sài Linh nhìn thấy.
Ngay lập tức Sài Linh rơi vào trạng thái “giáng long thập bát chưởng” với nam nhân.
Diệp Lãm Thu cũng nghĩ ngợi, liệu có phải quá cực đoan hay không, vì xung quanh vẫn còn có nam nhân tốt, ví dụ như Lê Xuyên.
Bỏ qua nguy cơ hắn có thể đâm lén sau lưng trong tương lai, thì nhân cách của Lê Xuyên rất ổn, phẩm hạnh đoan chính, chưa bao giờ có tin đồn lăng nhăng.
Sài Linh nghe vậy chỉ gãi đầu bối rối: “Hả?”
Tuy có hơi bất lịch sự, nhưng suy nghĩ thật sự của nàng là: “Ta chưa từng coi đại sư huynh là nam nhân, trong mắt ta hắn chẳng khác nào Sương Hàn Kiếm mà thôi.”
Không hề có giới tính.
Diệp Lãm Thu cũng cảm thấy rất có lý, trong tiềm thức của cô cũng có cùng cảm nhận ấy.
...
Sau một ngày ủ rũ nằm lì trong phòng, Chu Cửu Dao đột nhiên đẩy cửa bước ra.
“Ngươi muốn đi đâu, không sợ gặp Diệp Lãm Thu nữa à?” Đại năng tàn hồnhiếu kỳ hỏi.
Hắn ta hiểu rõ nhất Chu Cửu Dao đã chịu đựng tổn thương tinh thần thế nào, nhưng vì chuyện đó không rơi xuống đầu mình nên hắn ta cũng chẳng động tay động chân.
“Ta không thể trốn tránh nàng cả đời được. Thà chủ động ra tay còn hơn cứ sống trong sợ hãi thế này. Ta đã nghĩ ra một cách hay, có một người có thể giúp ta!”
Chu Cửu Dao không thể chờ đợi thêm, lập tức đi tìm người đó. Tuy nhiên, trước khi đi y còn do dự một chút rồi lần đầu tiên ngoan ngoãn chỉnh đốn lại y phục, không để lộ cơ bắp như trước.
Không những thế, trên đường đi Chu Cửu Dao còn vô thức tránh né nữ tu sĩ. Dù có gặp người quen y cũng không dám trêu chọc nữa.
Mãi đến khi thấy Sài Linh đang giúp một chú chim nhỏ đặt lại cái tổ vừa rơi cạnh gốc cây, đôi mắt y mới sáng rỡ.
Đối tượng mà Chu Cửu Dao định cầu cứu chính là Sài Linh, ai mà chẳng biết nàng vừa tốt bụng vừa ngây thơ.
Khi y vừa khóc lóc vừa bịa thêm chuyện để kể lể với Sài Linh về những việc Diệp Lãm Thu đã làm, y đồng thời quan sát thấy nàng cau mày, giọng điệu đầy đồng cảm và thương xót.
“Lại có chuyện như vậy sao!”
Trong lòng Chu Cửu Dao thầm hô “Chắc chắn rồi”, y tin rằng mình đã tìm đúng người.
Sài Linh sư tỷ trong bộ váy lưu tiên xanh non tràn đầy sức sống, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ. Hoàn toàn khác hẳn với nữ tu sĩ áo xanh kia, vẻ ngoài đã thâm trầm mà lòng dạ cũng đầy quỷ kế.
Chu Cửu Dao cố xua đi hình bóng đáng sợ của Diệp Lãm Thu trong đầu. Trước mắt y, Sài Linh không chỉ đầy chính nghĩa, khẳng định sẽ đòi lại công bằng cho y, mà còn vô cùng chu đáo.
“Chỗ này của Chu sư đệ dễ có người qua lại, chi bằng về chỗ ở của ta nói chuyện chi tiết hơn?”
Chu Cửu Dao tất nhiên không có lý do gì để từ chối, y còn làm bộ cảm động rồi cười nói: “Cảm ơn Sài Linh sư tỷ.”