Diệp Lãm Thu thuận thế đề nghị: "Tuyết Cầu thích đi theo ngươi thì cứ để nó đi theo đi, mọi chuyện đều chú trọng chữ duyên, dưa ép không ngọt, hơn nữa dạo này ta cũng không tiện..."
Diệp Lãm Thu không có tiền cũng không có thời gian.
Chồn tuyết đáng yêu thì đáng yêu thật, nhưng nuôi nó chỉ khiến cuộc sống vốn đã không mấy dư dả của Diệp Lãm Thu càng thêm khó khăn.
Sài Linh bị lý luận về duyên phận của Diệp Lãm Thu thuyết phục thành công, nàng vốn đang lo lắng Tuyết Cầu đột nhiên sợ hãi, nhỡ bị sư tỷ hiểu lầm thì phải làm sao.
Trong lòng Sài Linh, nhị sư tỷ Diệp Lãm Thu cái gì cũng tốt.
Vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ, hiểu chuyện lại đáng tin cậy.
Chỉ tiếc Tuyết Cầu không có duyên với sư tỷ.
Sài Linh thở dài sờ con chồn tuyết: "Nó hơi nhút nhát một chút."
Sau đó Sài Linh lại trịnh trọng hứa: "Không sao, sau này muội nhất định sẽ tìm cho sư tỷ một con thích hợp hơn!"
Diệp Lãm Thu không để bụng, không muốn làm mất hứng của Sài Linh nên tùy tiện đáp hai câu.
"Được." Chuyện sau này rồi tính.
Thực ra Sài Linh vốn dĩ rất dễ gần, thêm vào đó hai người trong thời gian ngắn đã cùng nhau trải qua không ít chuyện nên quan hệ đã tiến triển vượt bậc.
Bầu không khí hòa thuận, Diệp Lãm Thu rục rịch muốn cho truyền bá quan niệm đừng nhặt đàn ông lạ về cho Sài Linh.
Nhưng cách tiếp cận cũng không thể quá cứng nhắc, Diệp Lãm Thu hắng giọng hỏi: "Ngày thường sư muội hay làm gì?"
Quả nhiên bắt đầu từ sở thích rồi thuận thế thêm vào quan điểm sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Cuộc sống của Sài Linh rất phong phú, nàng đếm ngón tay trả lời Diệp Lãm Thu: "Luyện kiếm, nhận nhiệm vụ của môn phái, giúp trưởng lão Tu Du chăm sóc linh thực, thỉnh thoảng cũng đến Pháp Đường nghe giảng,..."
Diệp Lãm Thu lục lọi ký ức, đại khái có chút ấn tượng về trưởng lão Tu Du.
Đó là một tiền bối trong tông môn đột phá thất bại, sau khi hết hy vọng phi thăng liền đắm chìm vào việc trồng hoa cỏ, vì bị thương và tuổi cao nên chắc chắn hành động không tiện lợi.
Thì ra ngày thường Sài Linh còn đi dành thời gian quan tâm chăm sóc trưởng lão Tu Du nữa, rất phù hợp với hình tượng mặt trời nhỏ.
Sài Linh mở lời liền thao thao bất tuyệt, nàng lại nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay một cái: "Nếu ngày thường muội không ra ngoài thì hay đọc thoại bản tử (tiểu thuyết), sư tỷ có muốn xem không, muội có rất nhiều bản hiếm quý đó."
Không đợi Diệp Lãm Thu trả lời, Sài Linh đã vội vàng bê thoại bản tử ra bày trên bàn, mắt sáng long lanh chờ Diệp Lãm Thu cùng thưởng thức.
Thoại bản tử?
Trong đầu Diệp Lãm Thu theo bản năng hiện lên một số thứ lung tung.
Bản hiếm quý của giới tu tiên này viết cái gì?
Nói đến đây Diệp Lãm Thu không còn buồn ngủ nữa, cô ngồi thẳng dậy, nín thở giơ đèn lên, thành kính lật ra.
Sau đó hứng thú đến, giận dữ về.
Một ngọn lửa vô danh bừng bừng bốc lên, không phải ở bụng dưới, mà là ở đầu!
Diệp Lãm Thu: Đây đều là cái thứ rác rưởi gì vậy!
Nếu không phải còn chút lý trí đây là sách của Sài Linh thì Diệp Lãm Thu đã muốn nổi giận cắn nát sách rồi.
...
Quyển đầu tiên, phiên bản tu tiên của "Hiền thê giúp ta chí lớn thanh vân, ta trả hiền thê vạn lượng vàng".
Một tu sĩ "phượng hoàng nam" không có gia thế dựa hoàn toàn vào linh thạch linh đan của "bạch phú mỹ" mà tu vi tăng tiến vượt bậc, tự mình nổi danh lập nghiệp, đào hoa vô số nhưng chỉ yêu "bạch phú mỹ", vì thế nhân phẩm cũng được đánh giá cao, "bạch phú mỹ" cùng hắn được người đời ca ngợi là thần tiên quyến lữ.
Diệp Lãm Thu đầy vẻ khó hiểu.
Chẳng lẽ không phải vậy sao?